“Cô…” Tưởng Hoằng Văn bị nghẹn tới mức không nói được câu nào.
“Ta còn nói, đợi chuyện của ta xong rồi, hai người còn chưa xử lý được chuyện này thì ta và Tùng Âm sẽ cùng về phương Nam, nhàn nhã sống qua ngày. Ta khám bệnh, cô ấy giúp ta trồng dược thảo, cứ như vậy sống một cuộc sống vui vẻ.”
“Cô… Cô…” Tưởng Hoằng Văn tức giận tới mức đầu óc muốn nổ tung.
“Ta cái gì, ta và Tùng Âm đã quyết định rồi, cuộc đời này sẽ chỉ một người một kiếp một đôi người, ai muốn nạp thiếp, muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài thì cứ liệu mà viết giấy hòa ly trước đi, tránh đến lúc đó lại dây dưa không rõ.”
“Cố Thanh Hoàn, Thất gia ta đây còn chưa thành thân đâu!” Tưởng Hoằng Văn gào lên.
Cô gái này đã nghĩ đến việc chuẩn bị sẵn giấy hòa ly, khốn kiếp, con mắt nào của cô nhìn thấy hắn ta muốn nạp thiếp, muốn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài vậy.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh đáp trả: “Huynh đã đính hôn rồi.”
Câu nói này khiến Tưởng Hoằng Văn nghẹn lời, ánh mắt của hắn ta hơi thay đổi. Tưởng Hoằng Văn trông thấy Sử Tùng Âm ở bên cạnh ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn về phía hắn.
Ngay lập tức, hắn ta giống như bị người khác giáng cho hai cái bạt tai, gương mặt bỏng rát, cánh môi mấp máy. Hắn ta dịu giọng bảo: “Tùng Âm, muội đừng nóng vội, đợi Đình Lâm về, nhất định sẽ có cách giải quyết. Muội hãy đợi ta.”
Trong mắt Sử Tùng Âm đã đong đầy nước mắt, lã chã sắp khóc. Cô ấy lại vẫn cắn răng gật đầu, tay xoắn chiếc khăn tay, đáp: “Ừm.”
Tưởng Hoằng Văn đứng trước mặt Sử Tùng Âm. Nhìn cơ thể gầy yếu của cô, hắn ta có vô vàn điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể nhìn cô ấy một cách dịu dàng.
Cố Thanh Hoàn lặng lẽ quan sát hai người này, khẽ thở hắt ra.
Người ta nói tình yêu là một ván cờ, ai có tình cảm sâu đậm hơn thì người đó sẽ ở thế hạ phong, cô thấy ván cờ này, hai người họ đang ở thế ngang nhau.
Nếu chàng có tình, thiếp có ý, thế thì thôi vậy!
Cố Thanh Hoàn cười khổ, khẽ nói: “Hành động không bằng lặng yên theo dõi tình hình. Bây giờ đang lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta đều phải kiêng kỵ những chuyện thế này. Đợi Đình Lâm về, ta sẽ thương lượng với huynh ấy cách ổn thỏa nhất, chắc chắn khiến hai người được toại nguyện.”
“Thanh Hoàn!” Sử Tùng Âm mừng rơi nước mắt, Thanh Hoàn nói có cách thì nhất định là sẽ có cách.
Tưởng Hoằng Văn cũng nhìn cô: “Coi như cô còn nói được một câu tiếng người, không uổng công ta nhọc lòng vì cô như vậy.”
Cố Thanh Hoàn chầm chậm nhắm mắt lại.
Không ai biết rằng, người mà cô đang thật sự chờ đợi lúc này không phải là Triệu Cảnh Diễm, mà là vị ngồi trên long ỷ đó.
Cô đang đợi vị đấy đưa ra sự lựa chọn.
Trong những ngày dưỡng thương ở nhà, Cố Thanh Hoàn hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không cần đấu đá với ai, sống thoải mái mà thanh thản.
Những tháng ngày bình lặng này, đến Nguyệt nương và Tiền Phúc cũng không nhìn ra chút dị thường nào.
Nhưng lúc này ở trong cung, tựa hồ có một dòng nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, phong ba sắp ập tới, đến thái giám trẻ tuổi nhất cũng phải co đầu rụt cổ, cẩn thận làm việc.
Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là do Hoàng thượng đã triệu kiến các đại thần trong nội các vào Ngự Thư Phòng liên tục ba ngày.
Phong ba bão táp, tin đồn nổi lên, tất cả đều tích tụ lại, từng chút từng ngày, cuối cùng tạo thành một trận sóng lớn.
Rốt cuộc Bảo Khánh đế cũng không để Cố Thanh Hoàn phải đợi lâu.
Ngày Mười lăm tháng Mười năm Bảo Khánh thứ bốn mươi, Hoàng đế mang bệnh thượng triều.
Lý công công tuyên đọc chiếu thư trước triều đình, lập Thọ vương Triệu Cảnh Diễm làm Thái tử, kế thừa ngôi vị, lệnh cho Thái tử về Kinh, ngày Mười hai tháng Mười hai sẽ chuyển vào cung Thái tử.
Văn võ khắp triều, trừ ba vị các lão và lão Túc vương đã biết được nội tình ra, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Thọ vương không phải trưởng, cũng không phải đích, lại không thể nối dõi, sao có thể làm Thái tử?
Tô Thanh cắn răng bước lên một bước rồi thưa: “Hoàng thượng, Thọ vương không có con nối dõi, vị trí Thái tử này không ổn.”
Lý công công lạnh lùng liếc nhìn ông ta, đáp: “Trước khi vào quân đội, thân thể của Thọ vương đã được điều trị khỏi rồi, Thượng thư đại nhân không cần lo lắng.”
Vẻ mặt Tô Thanh thoắt cái trở nên xám xịt, nhưng ông ta không cam tâm nên vẫn cố chấp nói: “Hoàng thượng, vài ngày trước trong Kinh thành xuất hiện vài tin đồn, nói Thọ vương và Cố nữ y lén lút qua lại với nhau. Một người có khuyết điểm về đức hạnh như vậy thì sao có thể lên ngôi Thái tử được?”
Bảo Khánh đế mỉm cười hờ, thở dài một hơi, đáp: “Tô đại nhân nắm giữ chức vị quan trọng, bận trăm công ngàn việc, nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi để nghe ngóng tin đồn, đủ thấy cái chức này của ngươi… làm rất khá đấy!”
Tô Thanh vội quỳ xuống, trán đã toát đầy mồ hôi.
Bảo Khánh Đế xua tay, bảo: “Ba người nói có hổ, thiên hạ sẽ tin là có hổ thật, khó trách Cố nữ y phải dùng tính mạng để chứng minh sự trong sạch! Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, chuyên tư tình hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, nếu kẻ nào dám nghe sai đồn sai, trẫm nhất định sẽ không tha.”
Thấy đã hết hi vọng, Tô Thanh chỉ có thể dập đầu nói: “Vâng, thưa Hoàng thượng!”
“Lý công công, truyền ý chỉ thứ hai của trẫm.”
Sắc mặt Lý công công nghiêm lại, ông ta tiếp tục đọc chiếu chỉ thứ hai, hai đại doanh Nam Bắc Trực Lệ sẽ do Nhị công tử của Tiêu Dao hầu là Liễu Cảnh Viễn và Thế tử của Tín Dương hầu là Thái Khánh tiếp nhận.
Tiêu Dao hầu và Tín Dương hầu đều không phải là người của Hiền vương, sắc mặt của Tô Thành từ xám xịt chuyển thành tái nhợt, bất lực cụp mắt xuống.
Hai chiếu chỉ vừa ban ra, Bảo Khánh đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng và bạo ngược của ông ta bình tĩnh liếc nhìn gương mặt của bách quan.
Bách quan văn võ không khỏi chấn động, đến một câu phản đối cũng không dám nói.
Bảo Khánh Đế dùng thủ đoạn đặc biệt để kế thừa ngôi vị. Mấy chục năm qua, ông ta luôn chuyên chế độc tài, không cho phép ai nói nửa lời phản đối. Dù là Thạch Các Lão có quyền cao chức trọng, cuối cùng cũng rơi vào kết cục chết ngay trên triều đình.
Bỏ đi, bỏ đi, vị trí Thái tử vừa là chuyện quốc gia đại sự, cũng vừa là chuyện riêng của Hoàng đế. Xưa nay người luôn thiên vị vị đó, bọn họ cần gì phải phí sức làm chuyện không thu được kết quả tốt.
Bách quan đồng loạt bái lạy, hô lên ba tiếng vạn tuế.
Trong tiếng hô vạn tuế đinh tai nhức óc, Bảo Khánh đế phất tay áo rời đi.
Ý chỉ lập Thái tử vừa ban ra, chiếc bát hoa sen bằng bạch ngọc trong tay Ân Quý phi cũng rơi xuống vỡ nát, yến huyết trong bát đổ ra đất, có vài giọt bắn lên bộ y phục lỗng lẫy của bà ta, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Hồi lâu sau, bà ta mới chầm chậm chống tay đứng dậy, vươn hai ngón tay thon dài chỉ vào hư vô, trong đôi mắt tràn đầy nét tàn nhẫn.
“Ngài bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa.”
Dường như Ân Quý phi đã dốc hết sức lực nói ra câu này, vừa nói xong, thân thể bà ta cũng loạng choạng, Minh Xuân vội vàng đỡ lấy: “Nương nương, bây giờ phải làm sao đây?”
Ân Quý phi ngoảnh lại nhìn tỳ nữ của mình, cười lạnh đáp: “Ngôi vị Thái tử thì có làm sao? Lúc Tiên đế còn sống, Thái tử chí tình chí nghĩa, nở mày nở mặt biết bao, cuối cùng còn không phải đầu một nơi thân một nẻo hay sao, chuyện Phế Thái tử thì càng không cần phải bàn đến. Chưa đến phút chót, sao biết ai thành ai bại?”
“Nương nương…” Minh Xuân muốn nói lại thôi.
“Đi, truyền tin đến phủ Hiền vương, bảo nó cứ thoải mái cho ta, rượu cứ uống, phụ nữ cứ chơi đùa. Trời không thể sập được đâu, mà dù trời có sập xuống thì cũng đã có bản cung đỡ cho nó.”
“Vâng thưa nương nương.”
Ân Quý phi nhíu mày, nói: “Phái người đến phủ Túc thân vương, xin lão vương gia nghĩ đến mối quan hệ bác cháu mà khuyên nhủ cháu trai mình, tránh để đứa trẻ này làm chuyện dại dột.”
Trong mắt Minh Xuân lóe lên tia sáng: “Vâng thưa nương nương, nô tỳ đi ngay ạ.”
Cả Vĩnh Xuân Cung nguy nga, tráng lệ bỗng chốc im phăng phắc, Ân Quý phi chậm rãi đi ra đại điện, hờ hững nhìn ngắm bầu trời bát ngát bên ngoài, trên gương mặt thoáng qua nét dữ tợn.
“Xoảng…”
“Choang…”
Trong thư phòng của phủ Hiền vương là một đống hỗn độn, tất cả mọi người đứng bên ngoài thư phòng, không dám bước vào.
Vài vị mưu sĩ đưa mắt nhìn nhau, không biết bây giờ nên mượn cớ rời đi, hay tiếp tục ở lại đây phò tá Hiền vương.
Chuyến hành trình tế trời lần này, vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Hiền vương đã nắm chắc vị trí Thái tử chín phần, nào ngờ lại xảy ra chuyện của Cố nữ y. Tình thế thay đổi thất thường, cuối cùng lại phải chắp tay nhường cho kẻ khác.
Mưu sĩ Từ Siêu trông hơi suy sụp, âm thầm than thở, xong rồi, xong rồi, xong hết cả rồi.
Triệu Cảnh Vĩ đập phá đến mệt nhoài, ngồi phịch xuống đất.
Đã lâu rồi gã chưa từng giận dữ như vậy. Gã dùng trăm phương ngàn kế, cố gắng hết sức để lấy lòng phụ hoàng, kết quả vẫn không địch lại được lão Bát.
Nực cười, mấy năm nay, gã và lão Nhị tranh đấu gay gắt vì chuyện kế thừa ngôi vị, kết quả đều uổng công vô ích, cuối cùng lại thành trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
“Lão Túc vương gia đến!”
Triệu Cảnh Vĩ tựa hồ không nghe thấy, ánh mắt vẫn đờ đẫn ngồi thừ ra đấy.
Cửa bị đẩy mở, lão Túc vương mặc một y phục màu xám bước vào phòng, Triệu Cảnh Vĩ ngẩng đầu lên, lạnh lùng quan sát một hồi, sau đó lại cụp mắt xuống.
Thấy gã không để ý tới mình, lão Túc vương mỉm cười hờ hững, khom người nhặt cuốn sách rơi dưới chân lên rồi lật qua vài trang. Ông ta nhanh nhẹn ngồi xếp bằng trên chiếc giường bên dưới cửa sổ, từ tốn lên tiếng.
“Ngươi định ngồi dưới đất cả đời sao?”
Trước giờ Triệu Cảnh Vĩ luôn không có thiện cảm với vị vương gia không màng sự đời này. Gã khinh thường đáp: “Lão Túc vương đến xem trò cười của bản vương sao?”
“Ta cũng không biết, ngươi có trò cười gì đáng để bản vương xem.”
Chỉ một câu nói này đã kích thích cơn giận nơi đáy lòng Triệu Cảnh Vĩ. Lão già này sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc này, không phải đến để chế giễu thì là gì?
“Mời lão vương gia về cho, tâm trạng bản vương không tốt, không có thời gian tiếp đãi ngài.”
Lão Túc vương liếc nhìn gã, bảo: “Ngươi tưởng bản vương muốn đến đây sao. Nếu không phải Quý phi nương nương nhờ vả, bản vương cũng chẳng muốn tới đâu.”
“Vậy thì ngài mau đi đi, đỡ phải nhìn rồi bực mình!”
Lời nói của Triệu Cảnh Vĩ vô cùng khó nghe, nhưng lão Túc vương không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười: “Ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh thế nào, kết quả chỉ là một kẻ hèn nhát.”
“Ngài…” Triệu Cảnh Vĩ ngẩng phắt đầu lên, lửa giận bừng bừng trong mắt: “Ngài có tư cách gì nói bản vương là kẻ hèn nhát, ngài chỉ là một vương gia ở ẩn mà thôi, vì mạng sống, đến con nối dõi cũng không dám có. Trên đời này còn có loại vương gia vô dụng như ngài sao?”
“Hóa ra ngươi cũng hiểu rất rõ đấy!”
Lão Túc vương gằn từng chữ: “Nhưng ngươi chỉ nhìn thấy rõ một tầng, mà không nhìn rõ được tầng thứ hai, vì vậy ngươi đã định trước là bại tướng dưới tay Thọ vương rồi.”
Lão Túc vương vừa nói hai chữ Thọ vương ra, Triệu Cảnh Vĩ lập tức đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía người trên giường, lạnh lùng nói: “Ngài, ngài nói lại lần nữa!”
Lão Túc vương cười lạnh, miệng cười chế giễu: “Vì một cô gái, ngươi đã hủy đi tiền đồ tốt đẹp của mình cũng như công sức của tất cả những người ở sau lưng ngươi. Nếu biết trước ngươi là kẻ hèn nhát thế này, nương nương và ta đã không tốn công dọn đường rồi liều mạng đấu tranh cho ngươi.”
“Ngài… Ngài… nói cái gì?” Triệu Cảnh Vĩ khàn giọng gào lên, bước lên trước một bước rồi nói: “Có giỏi thì ngài nói lại lần nữa.”
Lão Túc vương chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Hiền vương, từ trên cao nhìn xuống, bảo: “Đế vương quan tướng, chẳng lẽ sinh ra đã là như vậy. Không có được thì phải giành lấy, đã nắm quyền lực ngất trời trong tay thì có cô gái nào mà ngươi không thể ngủ được.”
“Ngài… Ngài…” Triệu Cảnh Vĩ kinh hãi đến cực điểm.
Ông ta đang nói gì vậy, tại sao gã nghe không hiểu.