“Tỷ phu, ta không có ý đó?”
“Ân Lập Phong, ta biết đệ thích Cố nữ y, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ. Việc mà đệ cần làm bây giờ là nghĩ xem, làm sao bảo vệ được vinh hoa phú quý của phủ Anh Quốc công, chứ không phải là dồn hết suy nghĩ của mình vào cô gái đó.”
Tô Tử Ngữ trầm giọng nói tiếp: “Còn nữa, cô ấy và đệ không chung đường, nếu đệ còn dây dưa với cô ấy nữa thì người bị vạ lây sẽ là cả phủ Anh Quốc công. Đệ đừng quên, Cố nữ y là người đã đính hôn, vị hôn phu của cô ấy là Tưởng Thất gia. Tiểu Trung!”
“Cô gia, có nô tài.”
“Trở về nói chuyện này cho Quốc Công gia nhà các ngươi biết, để ông ấy lo mà trông chừng Thế tử, đừng để đến lúc gây ra họa rồi thì khó mà giải quyết.”
Tiểu Trung chần chừ, không biết nên vâng theo hay không.
Ân Lập Phong nghiến chặt răng, đột nhiên nản lòng bảo: “Tiểu Trung, chúng ta đi!”
Hai chủ tớ hùng hổ bỏ đi, thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Tô Tử Ngữ vô cớ cảm thấy tức giận, hắn đấm lên bàn trà hoa mai, bàn trà lập tức gãy nát.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
“Ai?”
“Tam gia, là nô tì!” Giọng nói của Ỷ Tố vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi!” Tô Tử Ngữ che giấu mọi cảm xúc.
Ỷ Tố bước vào phòng, hành lễ rồi nói: “Tam gia, nô tỳ sắp phải đi rồi nên qua đây để chào tạm biệt Tam gia.”
Tô Tử Ngữ bất ngờ: “Đi đâu?”
Ỷ Tố vén tóc bên tai, đáp: “Phu nhân đi rồi, nô tỳ ở lại trong phủ này cũng không có ý nghĩa gì. Quê nhà còn có huynh đệ tỷ muội, nô tỳ muốn về thăm bọn họ.”
Tô Tử Ngữ thấy trong lòng trống rỗng, ánh mắt thoáng qua nét đau buồn. Ngay cả Ỷ Tố cũng sắp đi, trong phủ này đã không còn thứ để hắn lưu luyến nữa rồi.
Ỷ Tố tiến lên trước, nói nhỏ: “Tam gia, nô tỳ có lời không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi cứ nói đi.”
“Thật ra, trước đây phu nhân từng nói với nô tỳ một câu. Phu nhân nói, người khổ nhất trên thế gian không phải là phu nhân, cũng không phải là Tiền tiểu thư đã mất, mà là Tam gia. Nỗi khổ của Tam gia không thể nói ra, nhưng vẫn luôn tồn tại ở trong lòng. Phu nhân đi sớm một ngày thì Tam gia sẽ được giải thoát sớm một ngày.”
Một câu nói khiến Tô Tử Ngữ chấn động, không nói nên lời.
“Thật ra phu nhân hiểu cả. Mấy năm nay, phu nhân ăn chay niệm phật, một là để thay Tam gia xin tội trước mặt Phật Tổ, hai là muốn tránh mặt lão gia và mọi người. Người phu nhân hận thật sự, là lão gia.”
“Mẫu thân...” Hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt Tô Tử Ngữ, làm ướt cả khóe môi khô nứt của hắn.
Ỷ Tố nhìn khuôn mặt đau khổ của Tô Tử Ngữ, trong lòng cũng buồn bã không thôi. Nói cho cùng thì phu nhân và Tam gia đều ngốc!
“Tam gia, nô tỳ xin cáo lui.”
“Ỷ Tố, đợi đã!” Tô Tử Ngữ gọi cô ấy lại. Hắn lau khô nước mắt, sau đó quay người, lấy vài tấm ngân phiếu ra từ trong ngăn kéo: “Những thứ này ngươi hãy cầm theo đi.”
Ỷ Tố đẩy ra: “Trước khi phu nhân qua đời đã lo liệu cho nô tỳ cả rồi, nô tỳ không thể lấy thêm tiền của Tam gia. Tam gia hãy bảo trọng.”
Tô Tử Ngữ nhìn Ỷ Tố rồi cười buồn bã. Hắn vẫn cố nhét ngân phiếu vào tay cô ấy: “Đây là chút tâm ý của ta. Phủ này sắp sụp đổ rồi, ta cũng không giữ ngươi lại làm gì, cầm lấy bạc rồi sống cho tốt.”
Ỷ Tố chấn động, khẽ gọi một tiếng: “Tam gia?”
Tô Tử Ngữ chỉ mỉm cười, đặt tay lên vai cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Đi, ta đích thân tiễn ngươi ra khỏi thành.”
Giây phút này, nước mắt trong mắt của Ỷ Tố mới rơi xuống.
Vừa qua tháng Mười, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn.
Mùa Đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái nửa tháng.
Cố Thanh Hoàn dưỡng thương thêm suốt cả một tháng. Cũng vì sự thúc giục của Lưu Triệu Ngọc, cô mới đến Thái Y Viện xin ngừng nghỉ phép, trở về hầu hạ bên cạnh Hoàng đế.
Lại vào cung lần nữa, Cố Thanh Hoàn cảm giác rất rõ thái độ khác biệt của Hoàng đế khi nhìn cô. Đôi mắt chim ưng đó nhìn cô, mang theo sự nghi ngờ và dò xét, khiến người khác vô thức run rẩy.
Cố Thanh Hoàn không có thời gian để tìm hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau ánh mắt đó. Hai tháng không bắt mạch, sự suy thoái chức năng của các cơ quan trong cơ thể Hoàng đế đã vượt xa dự đoán của cô.
Cô đột nhiên hiểu ra được tại sao ngày nào Lưu Triệu Ngọc cũng giục cô quay trở về. Chuyến đi đến Thái Sơn lần này, thật sự đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực của Hoàng đế.
Cố Thanh Hoàn cẩn thận kiểm tra đơn thuốc trong hai tháng trở lại đây, chưa phát hiện ra có điều gì không hợp lý. Lúc nãy cô đã trao đổi với Lưu Triệu Ngọc, chỉ dùng thuốc thôi đã không thể nào đáp ứng nhu cầu, cần phải sử dụng thủ đoạn mạnh hơn.
Lưu Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩa trong hành động của Cố Thanh Hoàn.
Mặc dù ngôi vị Thái tử đã được quyết định, nhưng Thái tử vẫn đang ở xa ngàn dặm, lúc này Hoàng đế không thể có mệnh hệ gì, nếu không sẽ là tai họa ngập đầu.
Sau khi dùng thuốc ba ngày, cơ thể của Bảo Khánh đế đã khỏe lên rất nhiều, bữa tối đã ăn thêm được nửa bát cháo, khiến Lý công công mừng đến không biết làm thế nào cho phải.
Kể từ đó, ánh mắt Bảo Khánh đế nhìn Cố Thanh Hoàn lại có thêm mấy phần khác biệt.
Ngài ra lệnh cho Lý công công dọn dẹp hai căn phòng ở bên cạnh tẩm cung của mình, lệnh cho cô và Lưu Triệu Ngọc vào ở đó, còn sắp xếp cung nữ, thái giám hầu hạ hai người.
Như vậy là, cứ mười ngày thì Cố Thanh Hoàn đã có năm ngày ở trong cung.
Chớp mắt lại một năm sắp qua, vào tiết đông chí, khắp Kinh thành đã trở nên rôm rả, nhà nhà bắt đầu chuẩn bị đồ đón Tết.
Vừa qua đông chí, thời tiết càng ngày càng lạnh khủng khiếp, Kinh thành đã có trận tuyết đầu tiên. Tuyết rơi lả tả, rơi một mạch hai ngày liền.
Nhưng so với những trận bão tuyết ở Tây Bắc thì trận tuyết này hoàn toàn không thể so sánh.
Lúc này ở Tây Bắc, mặc dù là buổi chiều nhưng khắp nơi đều là một màu trắng mịt mờ, nhìn không thấy điểm cuối, tuyết đã rơi dày đến bắp chân, gió Đông Bắc thổi vù vù như lưỡi dao cắt qua mặt, đau buốt.
A Ly bưng khay áo gấm, đai ngọc, tươi cười hớn hở bước vào trong doanh trướng.
Áo bào màu tím, đai khảm ngọc, gấm là do đất Thục cống lên, mỗi sợi vải đều kẹp theo sợi chỉ vàng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy phú quý đáng sợ. Đây là trang phục dành cho Thái tử do người thuộc Lễ bộ đưa tới, cũng là đồ do Hoàng đế ban cho.
A Ly mặc áo quần cho gia một cách cẩn thận, lại lén lút đánh giá. Gia nhà mình đúng là anh tuấn bất phàm, vừa lộng lẫy vừa tao nhã, lấp lánh chói mắt.
Người xưa luôn nói, người cần ăn mặc, Phật cần dát vàng. Đợi sau này gia đăng cơ lên ngôi, lúc mặc long bào lên người, không biết sẽ còn chói mắt đến thế nào.
“Hồ gia, ngài xem gia mặc bộ này đẹp không?”
Thịnh Phương cười nhạt, nhìn một lúc rồi nói lời thật lòng: “Ta chưa từng thấy người nào phong độ tuấn tú thế này.”
A Ly đắc ý nhướng mày, cứ như người được khen là bản thân vậy.
Thịnh Phương cười nói: “Thái tử gia, rượu thịt đã chuẩn bị xong, các tướng sĩ đều đang đợi, có phải chúng ta nên nhập tiệc rồi không?”
Triệu Cảnh Diễm ho nhẹ một tiếng, vỗ vai hắn ta rồi đáp: “Lát nữa bị chuốc say, ngươi uống thay bản Thái tử.”
Thịnh Phương chắp tay hành lễ bảo: “Thái tử gia hẳn là ngàn ly không ngã, vạn ly không say.”
“Vạn ly không say, ngươi coi ta là yêu quái sao?”
Thịnh Phương cười ha ha.
Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Tối nay không được say đâu đấy, ta và ngươi còn phải chong đèn nói chuyện thâu đêm đó.”
Thịnh Phương sửng sốt, vội đáp: “Ta đỡ rượu thay cho Thái tử.”
“Được!” Triệu Cảnh Diễm hét lớn một tiếng rồi vén màn bước ra.
Đám đàn ông trong quân uống rượu bằng bát lớn, ăn thịt cắn miếng to, vô cùng hào sảng. Chỉ trong chốc lát, âm thanh náo nhiệt đã dần rộn lên.
Triệu Cảnh Diễm đứng thẳng dậy, cầm chén rượu lên, chúc rượu các tướng sĩ. Uống hết ba chén rồi, hắn bèn đi từ lều này qua lều khác, tiếp tục uống rượu.
Hai mươi vạn tướng sĩ, doanh trại nhiều vô cùng. Ở mỗi lều trại, Triệu Cảnh Diễm đều uống cạn ba chén, không hơn không kém, rất công bằng.
Uống rượu ca hát, đời người còn gì vui hơn!
Các tướng sĩ nhìn tướng quân, Thái tử mới được sắc phong, đế vương tương lai của bọn họ, kích động đến không thể kiềm chế được. Từng khuôn mặt trẻ trung mà đen nhẻm, gầy gò, nhưng lại như mặt trời mới mọc, phát ra ánh sáng chói lòa.
Triệu Cảnh Diễm uống một mạch cả trăm chén rượu, mồ hôi lạnh trên trán đã chảy ròng ròng. Hắn choáng váng đầu óc, chỉ thấy dạ dày cồn cào.
Đột nhiên có một bàn tay ở phía sau đỡ lấy, không ngừng truyền nội lực vào người hắn. Trong lòng Triệu Cảnh Diễm thấy cảm động, hắn từ từ dồn khí xuống đan điền, ép rượu ra từ đầu ngón tay.
Lúc này, hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Đây là cách ngươi đỡ rượu giúp ta sao?” Triệu Cảnh Diễm quay đầu khẽ hỏi.
“Quyền uy của Thái tử gia, dưới một người trên vạn người. Thứ mà bọn họ nhìn thấy là con người này của Thái tử, thứ mà họ cầu mong cũng là chén rượu trong tay ngài.” Vẻ mặt Thịnh Phương khá bình tĩnh.
Triệu Cảnh Diễm cười nhưng không nói gì, ánh mắt đầy tán thưởng.
Giờ Hợi hai khắc, tuyết càng rơi càng lớn.
Chúc rượu xong lều trại cuối cùng, Triệu Cảnh Diễm được người dìu ra ngoài, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Trở về lều của mình, hắn lập tức hất tay A Ly ra, mặt mũi tỉnh táo bước đến trước giường, cởi áo khoác ra.
“Hồ Dũng, ngồi!”
Thịnh Phương thấy hắn như vậy mà vẫn chưa say, không kìm được mà cảm thấy khâm phục. Lúc này hắn ta cũng cởi áo khoác ra, ngồi ngay ngắn đối diện với hắn, nhận lấy ly trà nóng A Ly đưa đến rồi dâng lên cho Thái tử.
Triệu Cảnh Diễm nhận lấy ly trà, ngửi thử rồi cười nói: “Còn nhớ lúc ta mới vào quân doanh, lần đầu tiên uống trà ở đây, nhấp một ngụm là phun ra hết, đắng chết gia rồi. Chớp mắt đã đến kỳ hạn một năm, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Triệu Cảnh Diễm tự xưng gia, rõ ràng là có ý muốn thu hẹp khoảng cách của hai người lại.
Thịnh Phương lại biết rõ đạo lý quân ra quân, thần ra thần, thế nên nhẹ giọng đáp: “Lúc ta mới vào quân doanh, cũng thấy một ngày dài như một năm, lâu dần cũng quen.”
Triệu Cảnh Diễm nheo đôi mắt phượng lại, quan sát hắn ta rồi bảo: “Ngươi có biết hôm nay ta muốn nói gì với ngươi không?”
Thịnh Phương lắc đầu: “Hồ Dũng không biết.”
Men rượu còn lưu lại trên người từ từ trào lên, nuốt chửng tư duy sáng suốt của Triệu Cảnh Diễm. Hắn mở to hai mắt, không muốn che giấu thêm nữa.
“Ngươi tên gì?”
Vừa nghe thấy câu nói này, Thịnh Phương cảm thấy như bị sét đánh, mặt mày biến sắc.
“Thật ra, từ khi còn ở trên núi Vương Ngạn, ta đã biết thân phận của ngươi. Hoàn Hoàn bày kế, giúp ngươi vào quân. Ta nghĩ với thân phận của ngươi, ở lại trong Kinh thành đúng là không an toàn, vì vậy mới tương kế tựu kế.”
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lim dim, tựa như đã say: “Trấn Tây quân là cái gốc của người nhà họ Thịnh, ngươi có thể đến, có lẽ cũng là số mệnh.”
Thịnh Phương thoáng ngẩn ra, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, nghĩ không thông sao hắn có thể biết được thân phận của mình.
Triệu Cảnh Diễm khẽ mỉm cười bảo: “Từ nhỏ, ta và Hoằng Văn đã bái Tam gia của Thịnh gia làm thầy. Ngươi lớn hơn ta hai tuổi, xét về vai vế, ta nên gọi ngươi một tiếng sư huynh.”
Sắc mặt của Thịnh Phương tái nhợt, trong nụ cười ẩn chứa sự tự giễu và trào phúng. Xưng huynh đệ với Hoàng đế tương lai, đó là một việc rất nguy hiểm.
“Thái tử, mạt tướng không dám.”
“Không có gì dám hay không dám, ta không xem ngươi là người ngoài, ngươi cũng không cần phải đề phòng ta. Giang sơn của Đại Chu ta nợ người của Thịnh gia một món nợ máu. Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại thay cho Thịnh gia. Việc này không liên quan đến Thanh Hoàn, cũng không liên quan đến ngươi.”
Thịnh Phương ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn chằm chằm. Không liên quan đến Thanh Hoàn, không liên quan đến hắn ta, nói như vậy...