Trong quyển sách có ghi chép tường tận lai lịch và vô số khuyết điểm của vị đại sư Mặc Dương này.
“Tên gốc là Dương Mặc, học trò nghề giám bảo, chuyên gia lừa đảo ở vương quốc Lưu Chu, thường dùng thân phận Giám Bảo Sư lừa tiền gạt sắc!”
“Võ công: Hoặc Âm Thuật đạt tiểu thành, có thể mê hoặc lòng người bằng lời nói, khiến người ta dễ dàng tin tưởng!”
“Khuyết điểm: Một, bị vương thất của vương quốc Lưu Chu truy nã; hai, … …”
Bây giờ thì Trương Huyền chỉ biết dở khóc dở cười.
Thằng cha này luôn tỏ ra là bậc cao nhân, khí chất lẫm liệt, cứ tưởng lợi hại lắm, nào ngờ lại là đồ lừa đảo!
Xem ra trong đám đông này có không ít “thính” của gã ta, còn tay bán bảo vật kia chắc chắn cũng là người cùng một bọn với gã. Bọn chúng lấy tiếng là giúp kiểm định bảo vật để khiến người ta mua với giá cắt cổ, sau đó cả bầy kiếm bộn tiền.
“Có kẻ đi lừa đảo vì có kẻ mắc lừa!”
Biết rõ đối phương là phường lừa đảo nhưng Trương Huyền hoàn toàn không có ý vạch mặt.
Một, hắn chẳng có chứng cứ. Hắn chắc chắn cũng không thể khai ra thư viện Thiên Đạo! Hai, đám người đang bị lừa này bây giờ đã mất hết tỉnh táo, dẫu có nói hết nước hết cái thì không khéo chính hắn sẽ bị “hội đồng”!
Đã chẳng được lợi lộc gì, lại còn rước họa vào thân, hắn cũng không bị dở hơi.
“Thôi bỏ đi, tốt hơn nên chọn món nào đó đáng tiền rồi tự mình mua lấy!”
Chẳng buồn tiếp tục quan tâm đến tên “đại sư Mặc Dương” - chuyên gia bốc phét kia, Trương Huyền tiếp tục đi xem các bảo vật khác trên sân khấu.
Tuy thư viện không đưa ra giá tiền và mức độ quý báu, nhưng món nào ít khuyết điểm thì chắc chắn sẽ cao giá.
Sờ liên tục bốn năm chục món mà chẳng có món nào đáng giá, tỷ lệ quá thấp khiến người ta cũng sinh nản.
“Lượt cuối cùng… mời cậu!”
Đang sờ mó rất hăng say, một giọng nói đầy uy nghiêm chợt vang lên.
Vừa quay qua thì thấy “tuyệt thế cao nhân” – đại sư Mặc Dương đang gật gù nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy “nhân từ”. Đám đông cũng quay qua nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt đầy ghen tị.
“Ta á?” Trương Huyền không khỏi ngỡ ngàng.
“Anh bạn trẻ này, đừng tự ti như thế, chính là cậu đấy!” Đại sư Mặc Dương vuốt chòm râu của mình, sắc mặt ngạo nghễ, hệt như đang muốn nói, được ta chọn phải là phước phần ba đời nhà cậu đấy!
“Tự ti?” Trương Huyền lắc đầu.
Hắn đâu phải đang tự ti, mà chỉ thấy sao mà xúi quẩy đến thế. Ông nội, sau lưng ông còn cả bầy tín đồ phát cuồng kia kìa, ông chọn tôi làm cái quái gì?
Có điều, ngớ ra một thoáng thì hắn lập tức hiểu ra. Hôm nay, những người đến đổ bảo, hầu hết đều đi theo sau lưng vị “đại sư” này, có mỗi mình hắn chỉ lo sờ mó lung tung, nhìn ngó nghiêng các bảo vật, hết sức nổi bật. Chả trách sao người ta lại chú ý.
“Xin cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng ta không cần!”
Biết rõ đối phương là phường lừa đảo, Trương Huyền xua tay từ chối, hắn đâu muốn làm kẻ chết oan. Sau đó hắn tiếp tục với đống bảo vật phía trước.
“Không cần?” Đại sư Mặc Dương chau mày.
Vừa rồi trong chín lượt ông ta ra tay, bất kể ai được chọn đều vô cùng mừng rỡ, kích động suýt ngất xỉu. Bây giờ chọn trúng tên nhãi ranh này, nó lại bảo… không cần?
Cơn giận chỉ thoáng hiện trên mặt đại sư Mặc Dương, sau đó ông ta vung tay áo, bước đến trước mặt Trương Huyền, nói với giọng điệu ra chiều thương xót: “Đã đến đây đổ bảo, đương nhiên ai cũng muốn chọn được bảo vật chân chính. Lão phu thấy cậu chỉ lựa chọn lung tung, chẳng có quy tắc gì cả, nên lo cho cậu không khéo tiền mất tật mang. Bởi vậy ta mới muốn giúp cậu, ấy vậy mà cậu dứt khoát không cần? Như vậy chẳng phải đã phụ tấm lòng thành của ta sao?”
“Thằng ranh, nếu ngươi không cần lượt chọn này thì để cho ta!”
“Được đại sư chọn trúng mà lại bảo không cần, đầu óc còn bình thường không vậy?”
“Vừa nhìn đã biết ngay không đàng hoàng rồi. Vừa rồi ta cũng có để ý thằng nhãi này, cứ thấy bảo vật là sờ vào, coi chừng là ăn trộm đấy!”
“Nếu lượt này mà ta được đại sư chọn, chắc ta đã mừng đến ngất từ lâu rồi.”
… …
Cuộc đối thoại giữa Trương Huyền và đại sư lọt vào tai đám đông, khiến ai nấy cũng nhìn hắn như quái vật.
Người này là ai, đại sư giám bảo đó!
Hôm nay người ta chịu ra tay mười lần trước khi rời đi, cơ hội tốt như vậy, ai ai cũng điên cuồng giành giật, chỉ hận là không dùng tiền mua được. Vậy mà tên nhãi này… lại không cần?
Như thế chẳng phải đầu óc có vấn đề thì còn là gì?
“Thực sự không cần…” Trương Huyền lắc đầu.
Còn tiền mất tật mang. Nếu nghe theo lời ông thì mới đúng là tiền mất tật mang đó…
“Chớ vội từ chối như thế!” Hắn chưa nói xong đã bị “đại sư Mặc Dương” cắt ngang, đôi mắt của ông ta ánh lên nỗi niềm đau trời xót đất: “Người trẻ tuổi vốn kiếm tiền rất khó khăn. Ta dành cho cậu lượt lựa chọn này, không phải vì có ý đồ gì, mà chỉ là có ý tốt, không nỡ trơ mắt nhìn cậu mua phải đồ bỏ đi, ném tiền qua cửa sổ mà thôi!”
“Đại sư Mặc Dương thật là quá đỗi nhân từ!”
“Có thể phân định giá trị của bảo vật, lại có tấm lòng lương thiện như vậy. Ngài thực sự là thần tượng của lòng tôi!”
“Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ nguyện tôn sùng một người duy nhất, chính là đại sư Mặc Dương!”
……
Nghe thấy lời của ông già, đám đông lại một lần nữa bị lão đốn gục.
“Ta…”
Không ngờ đối phương lại trơ trẽn đến mức ấy, cất lên câu nào là đạo đức đường hoàng câu ấy. Trương Huyền chỉ biết lắc đầu, định nói tiếp thì lại bị đối phương cắt lời lần nữa.
“Được rồi, ta rất thấu hiểu nỗi lòng của cậu! Không cần phải nhiều lời nữa!” Ông già nhìn hắn với ánh mắt từ bi vi hoài.
“Thấu hiểu nỗi lòng của ta?” Trương Huyền ngơ ngác.
“Đúng, chắc chắn cậu đang nghĩ, bản thân chưa có nhiều kinh nghiệm, thực lực cũng không mạnh mẽ. Dẫu có được chọn trúng, giúp cậu tìm được bảo vật đi nữa thì cũng chẳng đủ sức để giữ được! Không khéo, còn mang họa sát thân!” “Đại sư Mặc Dương” chắp tay sau lưng, bộ dạng như muốn nói “Ông đây biết tuốt”.
“Thì ra là vì vậy!”
“Đại sư không chỉ giỏi giám định bảo vật, mà còn có thể nhìn thấu tâm tư người ta!”
“Người tầm thường thì sống bình yên, kẻ ôm ngọc thì dễ bị hãm hại, tên nhãi ranh này nghĩ được như vậy, âu cũng là chuyện thường tình mà!”
… …
Nghe thấy lời giải thích của “đại sư Mặc Dương”, đám đông mới vỡ lẽ ra, cuối cùng cũng đã hiểu được tại sao Trương Huyền lại chối từ, không tiếp nhận “cơ hội tốt” này.
“Chuyện này…” Trương Huyền chỉ biết dở khóc dở cười.
Thằng cha này đúng là ảo tưởng sức mạnh quá mức.
Không đủ sức giữ của… Cũng khá khen cho ngươi lại nghĩ ra được cái cớ đó.
“Thưa các vị!” Đang định giải thích thì vị “đại sư Mặc Dương” trước mặt đã đảo mắt nhìn quanh một lượt, nói với vẻ ngạo nghễ: “Anh bạn trẻ này là do ta chọn lấy, bất luận lát nữa ta giúp cậu ấy chọn được bảo vật gì, thì vẫn mong chư vị chớ nên sinh tà niệm! Bằng không, sẽ trở thành kẻ thù của Mặc mỗ, và khi ấy cũng chớ trách ta vô tình!”
“Đại sư đừng nói vậy, người ngài chọn, chúng tôi sao dám ra tay!”
“Đại sư yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy…”
Đám đông đồng loạt hứa hẹn.
“Hay lắm! Ta đã nói với các vị ấy rồi, cậu cứ thoải mái mua hàng, không cần lo sẽ gặp phải những phiền toái không cần thiết!” “Đại sư Mặc Dương” nhìn qua như muốn nói: “Chú cứ yên tâm, chuyện thế giới đã có anh lo”.
“Ta…”
Trương Huyền không ngờ thằng cha này lại “ảo tung chảo” như thế, đang định lên tiếng thì lại bị chặn họng lần nữa: “Không cần kích động như thế, ta đã dành lượt chọn cuối cùng này cho cậu, chứng tỏ ta và cậu có duyên với nhau! Mà chuyện duyên phận, vốn không thể dùng lý lẽ để giải thích rõ được. Cậu cũng chẳng cần phải cảm kích thái quá, ta giúp cậu chọn bảo vật, tuyệt không vì cầu báo đáp, mà cốt chỉ đến thỏa tấm lòng thiện lành của bản thân thôi!”
“Chuyện này…”
“Không cần chuyện này chuyện kia nữa, cậu cứ mua món bảo bối này là được rồi. Ta đảm bảo, cậu chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn!”
“Đại sư Mặc Dương” hoàn toàn không cho Trương Huyền cơ hội mở miệng, lập tức lấy một món từ trong đống bảo vật đưa qua.
“Kiếm lớn…”
Nhìn món bảo vật này, Trương Huyền chỉ biết câm nín.
Vừa rồi hắn đã xem rồi, món này là thứ không đáng giá nhất, một kim tệ cũng không đáng. Nếu mua về thật thì bỏ ra bao nhiêu là lỗ bấy nhiêu.
“Ông chủ, qua thanh toán cho anh bạn trẻ này!”
Đưa món bảo vật qua, “đại sư Mặc Dương” gọi thanh toán liền luôn.
“Tổng cộng 3 vạn kim tệ!” Chủ quán bước đến nói.
“Mau thanh toán đi, đây là món bảo vật mà ta nhận thấy quý báu nhất trong những món được chọn tối nay. Anh bạn trẻ xem như sắp lời to rồi nhé!” Trương Huyền vẫn im như hến, còn lão già vừa vuốt râu vừa bồi thêm mấy câu, trên mặt còn đeo theo một nụ cười đầy âu yếm: “Đem về mài ra mà lời to thì đừng kích động thái quá là được rồi!”
“Kích động? Kích động cái quần ấy!” Liên tục bị chặn họng đến mấy lần liên tiếp, Trương Huyền đã nhịn hết nổi rồi. “Ngươi muốn lừa người ta thì cứ đi mà lừa, ông đây cũng đếch thèm quan tâm! Mắc cái giống gì cứ nhắm vào ông đây! Lại còn cố tình tỏ ra ta đây nguy hiểm, bộ bốc phét như thế hay ho lắm sao? Ông đây đã cố tình giữ thể diện cho ngươi rồi đấy, có biết không hả?”