Đây là đại sư Lục Trầm, bậc đế sư đức cao vọng trọng, ai dám ra tay với ông ấy? Ai dám đánh ông ấy ra nông nỗi này?
Chưa kể, chẳng phải hai người cùng đi vào thư phòng sao? Sao lúc trở về lại thành ra thế này?
Không lẽ họ tới thư phòng không phải là để đọc sách, mà là đi… đánh nhau?
Đại sư Lục Trầm nổi tiếng nho nhã mà cũng ưa món này sao?
“Ta không sao…” Đại sư Lục Trầm ngượng ngùng xua tay.
Ông cũng không thể nói, là do Trương Huyền đột phá, chưa làm chủ được sức mạnh nên lỡ tay hại ông ra nông nỗi này được!
Biết chắc là dù có giải thích cũng chẳng rõ ràng được, đại sư Lục Trầm bước đến chỗ chiếc ghế của gia chủ, quay qua nhìn Thành quản gia: “A Thành, đi lấy cho ta một cột đá đo sức mạnh lại đây!”
Ông ấy là một đại sư thư họa, không phải dân võ biền nên trong phòng khách không đặt trụ đá đo sức mạnh. Nhưng thứ này có liên quan đến chuyện tu luyện nên trong nhà vẫn phải có, có việc thì chỉ cần khiêng tới là xong.
“Dạ!” Thành quản gia chẳng biết chủ nhân muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu lui ra.
“Trương đại sư, thực lực của ngài thực sự đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn rồi sao?” Thấy trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Bạch Tốn nôn nao bước tới, vẻ mặt đầy phấn khích.
“Ừ!” Ở học viện thì không tiện nói ra, nhưng ở đây thì cũng chả phải bí mật to tát gì, nên Trương Huyền chẳng hề giấu giếm.
“Tôi cũng có thực lực như vậy, có thể thỉnh giáo ngài vài chiêu không?” Nghe thấy thanh niên xác nhận, đôi mắt Bạch Tốn lóe sáng.
“Bạch Tốn, ngươi làm gì thế, ngươi cũng không nhìn xem, đây là đâu à…” Hoàng Ngữ hoàn toàn nghẹn lời, vội nhắc một câu.
Đại sư Lục Trầm là người nhã nhặn, ghét nhất là mấy trò đánh nhau thô bỉ. Người dám khiêu chiến ngay trong phòng khách nhà ông ấy, há chẳng phải muốn giỡn mặt sao?
Đúng như Hoàng Ngữ đã nói, đích xác là Lục Trầm không thích người khác động dao động thương, đánh đấm loạn xà ngầu ngay trước mặt mình. Có điều bây giờ cột đo sức mạnh vẫn chưa được khênh tới, muốn kiểm tra xem có phải cậu Trương Huyền này đã tiến bộ hay không thì Bạch Tốn đúng là biện pháp tốt nhất rồi.
Chuyện Bạch Tốn đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn, ông ấy cũng có biết.
Nếu ngang cơ về tu vi, chắc hẳn cũng có thể nhìn ra sức mạnh của cậu ta rốt cuộc có tăng đột biến hay không!
Nghĩ đến đây, đại sư ngẩng lên, dặn dò: “Nếu thi đấu cọ sát bình thường thì ta không ý kiến, nhớ là phải biết dừng lại đúng lúc!”
“Dạ được!” Cứ ngỡ đại sư Lục Trầm sẽ không cho phép, nào ngờ ông lại chấp thuận. Bạch Tốn mừng thiếu điều nhảy cẫng lên, đôi mắt ánh lên vẻ đắc chí. Cậu ta bước ra giữa phòng khách, tay chìa ra mời Trương Huyền trông cực kỳ ngầu: “Mời!”
“Được!”
Trương Huyền vừa luyện xong Thiên Đạo Kim Thân, cũng muốn biết sức mạnh rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào. Nếu đối phương đã khiêu chiến thì cũng chẳng có lí gì lại từ chối, lập tức bước ra giữa.
“Quyền lực của tôi mạnh lắm đấy, hãy cẩn thận!” Ánh mắt trở nên nghiêm túc, Bạch Tốn đã chẳng còn vẻ công tử ất ơ khi nãy, thay vào đó là khí thế vô cùng dũng mãnh.
Cùng là ngũ trọng viên mãn, nhưng chỉ xét về thực lực thì cậu ta lại cao hơn Thượng Bân một bậc!
Vút… xoạt!
Sau khi ngưng tụ kình lực, Bạch Tốn bước tới một bước, quyền phong như đao, kình lực như kiếm, đâm thẳng về phía Trương Huyền!
Bởi vì để trắc nghiệm tu vi, Trương Huyền cũng không xem khuyết điểm hiện ra trong thư viện Thiên đạo, mà lập tức cũng đấm ra một quyền để đỡ!
Vù!
Hai nắm đấm chạm nhau trong không trung, Trương Huyền bất giác chau mày.
“Sao quyền lực của cậu ta yếu thế? Lẽ nào không phải cao thủ ngũ trọng viên mãn?”
Đối mặt với cú đấm của đối phương, sức mạnh của Trương Huyền không bị ngăn cản chút nào, mà tiếp tục xông thẳng về phía trước, hệt như hòn đá đập vào bọt nước. Bọt nước mỏng manh hoàn toàn không đỡ nổi một đòn!
Trương Huyền còn cho rằng đối phương chưa chuẩn bị tốt, sức mạnh chưa phát huy tối đa, nên vội vàng thu lại một nửa sức mạnh của cú đấm.
Dù là như vậy, Bạch Tốn vẫn tái mặt, tiếp đó bay “vèo” đi như trái bóng xì hơi, mãi đến khi đập một cú cực mạnh vào một cột trụ thì mới dừng lại.
“Sau ngươi không dốc toàn lực?”
Trương Huyền bước đến, vươn tay ra định kéo đối phương lên.
“Đừng…”
Nhìn thấy cảnh này, đôi đồng tử của đại sư Lục Trầm co lại, định ngăn cản nhưng đã muộn mất rồi.
Vù!
“Được” đối thủ kéo lên một cái, Bạch Tốn lại bay cái vèo như con diều đứt dây.
Bẹp!
Bay một phát ra tít mấy chục mét, đập nguyên cái mặt vào tường, máu mũi xịt ra thành dòng.
“Hức hức… hức…”
Bạch Tốn chỉ muốn khóc thét.
Đại ca à, tôi biết tôi đánh không lại anh, nhưng anh có cần ác như thế không? Còn đâu khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của tôi, ôi mặt của tôi…
“Sao ngươi…”
Thấy Bạch Tốn bị kéo nhẹ một cái mà đã bay vút đi, Trương Huyền gãi đầu gãi tai, vẻ mặt cực kỳ ngây ngô, vô tội.
Sao vậy trời?
Hết đại sư Lục Trầm rồi lại đến Bạch Tốn, mấy người cứ bay tới bay lui vậy, hay ho lắm hả?
Nếu hai người ấy mà biết suy nghĩ trong đầu hắn ta, chắc chắn sẽ tức đến ói máu mất.
Ngươi mới bay tới bay lui! Chúng ta như vậy, gọi là bị ném tới ném lui, có hiểu hay không?!
“Thằng cha này…”
Hoàng Ngữ ngồi một bên nhìn cũng không khỏi chau mày nhăn trán, cảm giác như muốn phát điên đến nơi rồi.
Trong lớp người trẻ bọn họ, Bạch Tốn có thể coi là một tay xuất chúng, hầu như chẳng ai địch nổi. Cũng chính vì lẽ đó mà cậu ta mới trở nên hiếu chiến, không chịu thua trước người khác. Cô cứ ngỡ khi tỉ thí với cậu ta, Trương Huyền chắc chắn sẽ không địch nổi. Nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ tới, chỉ một quyền mà Bạch Tốn đã bị đánh bay.
Thua một cách triệt để!
Thằng cha này trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà sao lại sở hữu sức mạnh kinh hồn đến thế?
“Ngươi không sao chứ?” Nào hay biết những người khác đang nghĩ gì, Trương Huyền tỏ ra đầy áy náy, bước đến chỗ của Bạch Tốn.
“Không sao…”
Bạch Tốn đứng dậy, phủi bụi bặm trên người.
Võ giả ngũ trọng đã trải qua cuộc lột xác ở cảnh giới Bì Cốt tứ trọng, bởi vậy những vết thương nhẹ bình thường chẳng xi nhê gì đối với cậu ta.
“Vậy thì may quá. Ta thấy chắc vừa rồi ngươi chưa dùng toàn lực. Thế này đi, chúng ta dốc hết toàn lực đánh lại lần nữa…”
Trương Huyền đề nghị một cách rất chân thành.
“Đánh nữa?”
Da mặt Bạch Tốn co giật mấy cái, suýt nữa bật khóc. Đánh nữa chắc tôi chết tại đây luôn à…
Cậu ta vội vàng xua tay: “Không cần đâu, thực lực của đại sư mạnh hơn tôi, tôi nghĩ không cần đánh nữa đâu…”
“Đừng khách sáo, chúng ta chỉ thi đấu cọ sát với nhau thôi mà. Ngươi cũng không cần nể nang thái quá. Ngoài ra cũng đừng gọi ta là đại sư gì cả, như vậy nghe xa lạ lắm…”
Trương Huyền vội vàng phân bua, vì cứ ngỡ đối phương nể nang thân phận đồng vai phải lứa với đại sư Lục Trầm của mình, nên kiêng dè không dám dốc hết sức, mà cố tình tỏ ra yếu ớt như thế.
Lúc hắn vừa đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn thì đã giao đấu với Diêu Hàn. Tuy thực lực của đối phương mạnh hơn cậu Bạch Tốn này một chút, nhưng đã tạo áp lực rất lớn cho hắn, sức mạnh cũng rất kinh hồn. Bạch Tốn cũng có cảnh giới không hơn kém là bao, đáng lẽ sức mạnh cũng phải ngang ngửa. Nhưng giờ cậu ta lại bị đánh văng chỉ trong một đòn, nên Trương Huyền cứ ngỡ là cậu ta chưa dốc toàn lực.
Bằng không, hắn cũng chỉ mới sở hữu sức mạnh 8 đỉnh mà thôi, dù đối phương không dốc hết sức ra đỡ đòn của hắn, thì cũng không thể nào chỉ một quyền đã đánh bay cao thủ ngũ trọng viên mãn được?
“Cọ sát?”
Bạch Tốn hoảng hồn. Mịa nó, thế này mà gọi là cọ sát à? Một chưởng của ông đã khiến tôi muốn ngỏm luôn rồi đó, biết không hả?
Còn nữa, ông bằng vai phải lứa với đại sư Lục Trầm, không gọi ông là đại sư thì gọi là gì đây?
Mặt Bạch Tốn lại co giật mấy cái. Chợt cậu ta giống như nhớ ra gì đó, mặt lại nhăn nhó như sắp khóc đến nơi: “Kêu đại sư thì ngài bảo xa cách, vậy để tôi gọi là ông nội được không? Ông nội Trương, cháu biết lỗi rồi còn không được sao? Khi nãy cháu không nên móc máy ông, cháu xin ông đấy… đừng đòi cọ sát với cháu nữa mà!”
“Trụ đá đo sức mạnh đến rồi đây!” Ngay lúc này, một tiếng thông báo vang lên. Bác Thành quản gia đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, rồi lại nghe thấy tiếng gào khóc van xin của Bạch Tốn, ông chết đứng ngay tại chỗ: “Hả?”