“Ông nội, cháu nghe nói tộc trưởng Vương Hoằng là người có tiềm năng đạt đến cảnh giới Tông Sư, nằm trong tốp mười nhân vật siêu cấp. Người này đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền thất trọng viên mãn, chỉ còn cách cảnh giới Tông Sư bát trọng chưa đến nửa bước chân! Cao thủ lợi hại như vậy, sao lại đến thăm hỏi ông nhỉ?”
Mắt Thượng Bân lóe sáng, cũng hơi không dám tin.
Ở vương quốc Thiên Huyền, biết đến vương thất thì cũng phải biết đến bốn đại gia tộc. Tộc trưởng Vương Hoằng là cao thủ mạnh nhất trong gia tộc họ Vương, thực lực đã đạt đến cảnh giới thất trọng viên mãn từ lâu, uy danh lừng lẫy. Người như vậy, bình thường dẫu có muốn nịnh hót cũng chẳng được. Hôm nay ông ta lại cất công đến thăm hỏi ông nội mình, nếu không tận tai nghe thấy, thực sự khó mà tin được!
“Ha ha, chắc chắn là vì Vương Đào!” Trưởng lão Thượng Thần mỉm cười khoái trá.
“Công tử Vương Đào?”
“Không sai. Vương Đào là con trai cả của tộc trưởng Vương Hoằng, sau này chắc chắn sẽ thừa kế Vương gia. Ta đã nhận cậu ấy làm học trò, thậm chí còn giúp cậu ấy dễ dàng đột phá lên cảnh giới Bì Cốt. Ngẫm lại thì, chắc là tộc trưởng Vương Hoằng biết được sự bồi dưỡng của ta, nên cất công đến để cảm tạ đây mà!” Trưởng lão Thượng Thần vuốt râu đầy đắc chí.
“Vương Đào là… học trò của ông ấy?”
Nghe cuộc nói chuyện, Trương Huyền không khỏi ngỡ ngàng.
Hắn có biết anh trai của Vương Dĩnh được một vị trưởng lão nhận làm học trò, nhưng không ngờ được rằng, đó lại chính là vị trưởng lão trước mặt.
“Đúng!” Thẩm Bích Như gật đầu, nhăn mặt nói: “Thầy nên tính xem phải xử lí thế nào đi. Trưởng lão Thượng Thần đã ra mặt nhằm vào thầy rồi đấy. Bây giờ ông ta lại có nhà họ Vương chống lưng nữa, uy thế sau này sẽ càng cao hơn. Dẫu thầy có được ở lại học viện, chắc chắn cũng không được sống yên thân đâu!”.
“Để sau này hẵng tính đi!”
Trương Huyền chẳng chút bận tâm.
Nếu đối phương đã cố tình nhằm vào mình, mình cũng đâu phải dễ xơi, cùng lắm thì bộc lộ hết thực lực, quyết chiến một trận thôi!
Mình có thư viện Thiên Đạo trong đầu, có thể nhìn thấu mọi khuyết điểm, chưa biết nào nào cắn mỉu nào đâu!
“Thầy…”
Thấy biểu hiện của thằng cha này, Thẩm Bích Như tức mình, giậm chân thình thịch.
Mình thì điên đầu lo nghĩ thay cho hắn, mà hắn lại chẳng chút bận tâm, đúng là tức chết đi được!
“Đi, chúng ta ra nghênh đón!”
Trưởng lão Thượng Thần vô cùng đắc chí, vội vàng đi ra cửa đón, đưa theo cả đám của Thượng Bân.
Tộc trưởng của một trong bốn đại gia tộc đích thân tìm đến, đừng nói là ra nghênh đón ở cửa, dẫu có ra đón tận bên ngoài cổng chính học viện cũng xứng đáng.
Nếu thực sự có thể tạo được quan hệ, kết giao với vị đó, e là chỉ đến sang năm thôi, chức viện phó sẽ rơi vào tay ông ta.
“Thượng trưởng lão!”
Vẫn chưa đến trước cửa, một hàng bảy tám người đã sải bước đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, giữa chân mày toát ra luồng kình khí hùng hậu, vừa nhìn đã biết địa vị cực cao.
Tộc trưởng Vương gia, Vương Hoằng!
Theo sau ông ấy có mấy cụ già, mỗi một cử chỉ đều toát ra khí thế của người ít nhất đã ở cảnh giới Tịch Huyệt. Không cần đoán cũng biết, đó là các trưởng lão của Vương gia.
Đi sau cùng là hai thanh niên, một người chính là Vương Đào, người còn lại là cháu của Nhị trưởng lão vừa thi đỗ vào học viện năm nay, Vương Nham. Nghe đâu người này đã xin được làm học trò của thầy Lục Tầm, thiên phú vốn rất khá nên được hoan nghênh nhiệt liệt.
“Vương tộc trưởng đích thân tìm đến, thực sự khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Có chuyện gì thì ngài cứ nói một tiếng là được rồi, cất công qua đây như thế, thực… vinh hạnh quá, vinh hạnh quá!” Trưởng lão Thượng Thần vội vàng chào hỏi.
“Đừng nói thế, nói thật lòng, ta đến đây là vì thực sự có việc muốn gặp ngài mà…” Tộc trưởng Vương Hoằng mỉm cười niềm nở.
Nếu giúp đỡ đối phương được chuyện gì đó, sau này chắc chắn có thể dựa vững vào cây đại thụ Vương gia này rồi…
“Con gái ta Vương Dĩnh, chắc hẳn Thượng trưởng lão đã biết từ lâu. Nghe nói nó đã bái một thầy giáo tên là Trương Huyền…” Tộc trưởng Vương Hoằng chậm rãi nói.
“Trương Huyền? Vương tộc trưởng muốn tìm hắn tính sổ?”
Mắt Thượng Bân lóe sáng, phấn khích đến độ suýt nhảy cẫng lên.
Lúc trước gã có gặp được cậu Vương Đào ở trước lớp học của Trương Huyền. Chắc họ biết được việc Vương Dĩnh bị Trương Huyền lừa thành học trò của mình, bởi vậy không chấp nhận được mà đến xử lý. Nhưng gã cũng chẳng thể ngờ tới, tốc độ hành động của đối phương lại nhanh đến thế, thậm chí cả tộc trưởng cũng đích thân tìm đến!
Siết chặt nắm đấm, Thượng Bân cười thầm đầy hả hê trong bụng.
Ngươi thắng Khảo Vấn Học Tâm thì đã sao? Đây là Vương gia đó! Một trong bốn đại gia tộc của vương thành Thiên Huyền đó! Đắc tội với họ, đừng nói là cái hạng giáo viên kém nhất trường như mi, dẫu có tầm cỡ như thầy Vương Siêu, cũng tiêu đời mà thôi!
Gã nghĩ được như vậy, hiển nhiên Tào Hùng cũng có thể. Tào Hùng phấn khích đến mức toàn thân run bần bật như lên cơn động kinh.
“Câm mồm, đây là chỗ cho cháu chen vào hả!” Thấy cháu mình cắt ngang lời tộc trưởng Vương Hoằng, trưởng lão Thượng Thần hoảng hốt quát ngay.
Tuy ông ta là chủ nhiệm Phòng Đào tạo, nhưng vì quá bận nên chỉ biết Trương Huyền nhận được 5 học trò, cụ thể là những ai thì vẫn chưa rõ.
Ông hoàn toàn không biết, Vương Dĩnh cũng là học trò của hắn ta.
“Không sao…” Tộc trưởng Vương Hoằng xua tay, định nói tiếp thì Vương Đào đã tiến bước lên trước, “Thưa cha!”.
“Chuyện gì?” Tộc trưởng Vương Hoàng chau mày hỏi.
“Người đó chính là thầy Trương Huyền!”
Vương Đào chỉ tay.
Vừa vào đại sảnh của Tháp Học Tâm, cậu ta đã nhận ra Trương Huyền ngay.
“Cậu ta chính là thầy giáo Trương Huyền?”
Quay qua nhìn, tộc tưởng Vương Hoằng bất giác phải chau mày.
“Không sai, vị này chính là thầy Trương Huyền của học viện chúng tôi!”
Không ngờ tên Trương Huyền này lại to gan đến thế, cả Vương Dĩnh cũng dám lừa gạt, mắt trưởng lão Thượng Thần sáng quắc, cười rạng rỡ giới thiệu.
“Hề hề! Lần này ngươi tới số rồi, Vương tộc trưởng sát phạt quyết đoán, chứ không giống như mấy ông thầy trong học viện, làm gì cũng chú trọng phép tắc…”
“Đáng đời, cả thiên kim của tộc trưởng Vương Hoằng cũng dám lừa, gan hắn to quá rồi…”
Thấy tộc trưởng Vương Hoằng vừa đi vào liền nhìn chằm chằm vào Trương Huyền, Thượng Bân và Tào Hùng đều như mở cờ trong bụng.
Có thể trở thành tộc trưởng của một trong bốn gia tộc lớn nhất, có ai mà không có thủ đoạn tàn nhẫn cho được?
Một tên thầy giáo kém cỏi nhất học viện, lại dám dụ dỗ, lừa gạt con gái nhà người ta, đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Ngay lúc hai người họ nghĩ rằng lần này Trương Huyền sẽ chết chắc thì bất thình lình, họ lại nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khó quên.
Tộc trưởng Vương Hoằng bước đến trước mặt Trương Huyền, không hề nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng của bọn họ, cũng chẳng ra tay tàn nhẫn gì cả, mà là… vẻ mặt đầy phấn khích, khom sát người xuống, điệu bộ vô cùng dè dặt kính cẩn, “Vương Hoằng bái kiến thầy Trương!”.
Cái cung cách ấy giống hệt như đến bái kiến lãnh đạo cấp cao vậy, chỉ sợ ngôn từ hay cử chỉ có gì sơ sẩy, động chạm, khiến đối phương phật ý.
“Ô cái đệch!”
“Mình không hoa mắt chứ? Chuyện này… sao có thể được?”
Thượng Bân và Tào Hùng đồng loạt héo hết cả người lại, suýt nữa ngất xỉu ngay và luôn.
Làm trò gì vậy?
Kịch bản đâu phải như thế! Đúng ra tộc trưởng Vương Hoằng vừa nhìn thấy Trương Huyền thì phải lập tức mắng chửi rầm rầm, sau đó tiện tay đập cho một trận đến mẹ hắn cũng nhận không ra chứ?
Sao lại cung kính đến thế, còn “bái kiến” nữa chứ…
Tuy chỉ là lễ tiết, nhưng ông nội của mình vừa rồi đâu có được đối xử vậy đâu…
Một tên khốn thi khảo hạch giáo viên 0 điểm, có tư cách gì chứ?
“Tộc trưởng Vương Hoằng bớt giận, giận quá hại gan. Một tên giáo viên kém cỏi nhất học viện, đâu có đáng để ngài phải tức giận… Ủa? Ố… khụ khụ…”
Trưởng lão Thượng Thần vốn định vào vai người tốt, giả vờ khuyên can. Nhưng nói được mấy câu thì thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, hệt như ăn phải xác chuột, nụ cười như bị đóng băng lại trên khuôn mặt, suýt chút nữa chết vì sặc nước miếng.
Chẳng phải bảo Trương Huyền lừa Vương Dĩnh làm học trò sao?
Chẳng phải nói ông ấy đến đây để tính sổ với tên kia sao?
Ai có thể giải thích cho ta với, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy trời?