Nghe thấy những lời của ba người kia, Mạc trưởng lão và Hoàng Ngữ đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay qua nhìn Trương Huyền.
Nếu những gì họ nói là thật, vậy Công Hội Giáo Viên đích xác sẽ tiến hành thẩm tra lại một lần!
Thẩm tra xong, một khi xác định tình hình đúng như đã báo, vậy rất có khả năng là thầy Trương Huyền này sẽ bị khai trừ tư cách giáo viên!
“Thì ra mình đã quá xem thường đám này rồi, chúng cũng giỏi dùng luật để nói chuyện đấy!”
Không ngờ đối phương bị phản đòn dồn dập như thế mà vẫn cắn trả ngược lại được, Trương Huyền không khỏi chau mày.
Xem ra thế giới nào cũng vậy cả, bị chó cắn thì không mất miếng thịt thì cũng mất tí máu.
Nói thật lòng, cái đống rắc rối mà tiền thân để lại, đích xác thật là phiền.
Học viện không so đo cái kết quả khảo hạch thì hắn còn có thể bình yên vô sự mà dạy học tiếp được. Nhưng một khi họ đã quyết làm gắt ra, rồi báo lên Công Hội Giáo Viên thì đúng là hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ sắp bị khai trừ tư cách.
Bị khai trừ, tình hình cũng sẽ chả tốt hơn Tào Hùng là mấy!
Cho nên, dù có xài thủ đoạn gì cũng không thể để chúng đạt được ý đồ!
Nhưng chuyện thi khảo hạch bị 0 điểm và dạy học trò bị tẩu hỏa nhập ma, đều do tiền thân làm, và cũng hoàn toàn có thật, muốn sửa đổi cũng chẳng kịp…
Nói cách khác, đống rắc rối mà tiền thân để lại, là khoản nợ ngầm lớn nhất trước mắt. Dẫu sau này mình có dạy dỗ học trò xuất sắc đến mấy thì vẫn khó có thể trở thành Danh Sư, khó mà được người ta tin phục.
Nhất định phải tìm cách giải quyết mới được!
Xoa mày bóp trán một hồi, Trương Huyền cảm thấy khá bế tắc.
Xuyên không là đã bị động rồi, hắn lại còn không thể quyết định được thời gian. Mà nói cho cùng, nếu tiền thân không kém cỏi đến nỗi ngộ độc rượu, vậy hắn cũng chả qua được bên này!
Không lẽ để mặc cho bọn chúng báo lên Công Hội Giáo Viên, khai trừ tư cách giáo viên của bản thân?
Tuyệt đối không được!
“Ủa? Chẳng phải đang không có cách nào giải quyết được vấn đề thực lực của mình tăng lên đột ngột sao? Đúng lúc có thể lợi dụng chuyện này …”
Đang xoắn óc tìm giải pháp thì bỗng một ý tưởng tuyệt diệu đã hiện ra trong đầu, Trương Huyền quay qua nhìn Tào Hùng và Thượng Bân, nhếch miệng cười đầy bí ẩn, “Nếu hai ngươi đã không cho ta con đường sống, thế thì ta đành phải so sorry rồi…”.
…
“Trương Huyền, chẳng phải ngươi đang rất hả hê sao? Để ta xem, khi đến Công Hội Giáo Viên rồi, ngươi còn đắc ý được nữa hay không…” Thấy Mạc trưởng lão và Hoàng Ngữ cũng đã hơi nghi ngờ, Thượng Bân cực kỳ phấn khích, bật cười ha hả.
Nhưng chưa cười cho xong một tràng, gã đã thấy Trương Huyền chắp hai tay ra sau lưng, nhìn mình với vẻ mặt đầy trăn trở.
Tựa như có chuyện gì đó muốn nói ra, nhưng đang cân nhắc rốt cuộc có nên nói hay không.
“Sao? Muốn van xin ta hả?” Thấy vậy, Thượng Bân hả hê không thể tả, “Đáng tiếc… đã muộn rồi!”.
“Van xin?” Trương Huyền lắc đầu, “Thầy nghĩ nhiều quá đó. Ta thực sự đang cân nhắc xem… có nên nói ra chuyện này hay không?”.
“Hử?”
Nói đến đây, Trương Huyền lại thở dài thườn thượt, giọng điệu mang đầy ưu tư và đau khổ, kèm theo cả sự bối rối và ray rứt.
Tóm lại, khiến người ta vừa nghe là biết được rằng, hắn đang ôm trong lòng niềm trăn trở lớn thế nào, hệt như một người đàn ông từng trải với câu chuyện của riêng mình.
“Nói ra? Nói gì?”
Chẳng hiểu hắn ta đang định giở trò gì, Thượng Bân chau mày hỏi.
“Thôi bỏ đi, đã như vậy rồi…”
Không đáp lời gã ta, Trương Huyền chỉ lắc đầu, vẻ mặt bi thương, như muốn than trời trách đất, trăn trở hồi lâu mới nói, “Ta vốn nghĩ, dù gì cũng đều là đồng nghiệp với nhau. Là một giáo viên, vì danh tiếng của học viện, dẫu ai đó có làm chuyện gì quá quắt thì cũng nên lấy đại cục làm trọng. Nhưng bây giờ xem ra…”.
Nói đến đây, hắn lại chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, trông rất đau khổ.
“Hử? Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thấy hắn than ngắn thở dài, lại lắc đầu, lại nhăn trán, tất cả mọi người không khỏi đều dồn ánh mắt về phía hắn. Hai ông cháu Thượng Thần và Thượng Bân cũng không khỏi nhìn qua, chẳng hiểu thằng khốn này lại tính giở trò gì đây.
Vờ vịt gì hả?
Bây giờ ngươi có thể bị khai trừ tư cách bất cứ lúc nào, có diễn mấy cũng vô dụng thôi!
“Tôi thấy hắn ta chỉ cố tình tung hỏa mù để chuyển sự chú ý của mọi người thôi! Mọi người chớ bị hắn lừa!” Thượng Bân chợt hiểu ra, lập tức nhắc nhở.
Mấy chuyện thằng cha này làm đều là sự thực mà ai trong học viện cũng biết. Dù có làm thế nào cũng không thể rửa nổi mấy vết nhơ đó được, có mồm mép tép nhảy đến mấy cũng làm được gì?
Những chuyện này, chắc chắn không thể nào chối cãi được!
Dù miệng có chối thì vẫn còn hồ sơ để tra xét, để xem ngươi làm sao nói mực đen không có màu.
“Trương đại sư, có phải thầy đang có điều gì khó nói phải không? Có tôi và Mạc trưởng lão ở đây, ngài hoàn toàn có thể nói ra!” Hoàng Ngữ khuyên giải.
Hắn diễn cả buổi trời chỉ để chờ mỗi câu nói này, bây giờ người ta đã hỏi, vừa khéo hắn có thể diễn tiếp được rồi.
“Thực ra, chuyện này tôi vốn chẳng muốn nói ra…”
Trương Huyền lại lắc đầu, tỏ ra đang vô cùng đau tim đau não. Sau đó hắn bước đến trước trụ đá đo lực, một tay che mặt đầy buồn khổ, một tay siết chặt thành nắm đấm, tung thẳng một cú.
Đùng!
Ánh sáng lóe lên, trên trụ đá đã hiện ra một hàng chữ số.
55 đỉnh!
Hắn vẫn chỉ dùng một nửa sức mạnh, nhưng bởi vì đã tu luyện lại ba tầng đầu tiên tử tế, khiến chân khí trong cơ thể trở nên càng thuần khiết hơn, do đó sức mạnh của hắn vốn chỉ là 49 đỉnh, bây giờ lại đã tăng lên một chút.
“55 đỉnh?”
“Cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn?”
“Thầy ấy sở hữu thực lực của cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, thế tại sao khảo hạch lại bảo chỉ ở cảnh giới Chân Khí?”
… …
Tuy trước đó Bạch tiểu vương gia có nói, thực lực của Trương Huyền còn trên cả cậu ta, nên đám đông đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng chứng kiến một quyền mà đánh ra được sức mạnh như thế, họ vẫn cảm thấy hoàn toàn không dám tin! Ai nấy cũng thét lên một tiếng, há mồm trợn mắt, quai hàm như muốn rơi xuống đất.
Cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, mỗi khi khai thông được một huyệt đạo, sức mạnh sẽ tăng lên một đỉnh. Không ít người cả đời chỉ mở được ba, bốn mươi huyệt. Cho dù có đạt đến giai đoạn viên mãn thì sức mạnh cũng không thể khủng khiếp như vậy!
Nhẹ nhàng tung một quyền mà đã có sức mạnh cỡ này, chẳng phải chứng tỏ… hắn đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn rồi sao?”
Nhưng trong đợt kiểm tra thực lực ngay trước kỳ nghỉ, thực lực của hắn ta chỉ đạt đến cảnh giới Chân Khí viên mãn mà thôi. Làm sao mà chỉ qua một kì nghỉ, đã tăng lên đến mấy cấp…
Chuyện này là không thể!
Dẫu có là thiên tài lợi hại nhất vương quốc, cũng đâu ai nghe nói rằng có thể tiến bộ nhanh đến thế!
Đám đông đều nghi ngờ mà đồng loạt nhìn qua, chờ đợi lời giải thích của hắn.
“Chắc hẳn mọi người đều thấy lạ lắm đúng không. Đợt khảo hạch trước kỳ nghỉ, tôi chỉ ở cảnh giới Chân Khí, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã lên đến cảnh giới Tịch Huyệt!”
Quan sát hết phản ứng của mọi người, Trương Huyền lại diễn tiếp: “Thực ra, tu vi của tôi tăng lên, hoàn toàn không phải chỉ trong một kỳ nghỉ! Mà cũng giống như mọi người, tuần tự tăng lên từng bước một! Trước kỳ nghỉ, tuy chưa đạt đến 55 đỉnh, nhưng cũng chẳng ít hơn bao nhiêu!”.
“Trước kỳ nghỉ đã mạnh như vậy rồi? Không đúng, lúc đó khảo hạch chất lượng giáo viên, có cả kiểm tra tu vi mà…”
Tộc trưởng Vương Hoằng không nhịn được mà nói, nhưng được nửa chừng thì giống như đã nhớ ra gì đó, bất giác sửng sốt, “Kỳ khảo hạch giáo viên của học viện Hồng Thiên là do Phòng Đào tạo tiến hành hoàn toàn khép kín. Thành tích khảo hạch của các thầy cô giáo cũng do Phòng Đào tạo tự chấm tự công bố… những người khác hoàn toàn không được biết! Cũng có nghĩa là… cái kết luận rằng, trước kỳ nghỉ, tu vi của thầy chỉ ở cảnh giới Chân Khí do Phòng Đào tạo công bố, hoàn toàn không đúng sự thật…”.
Nghe ông ấy nói như vậy, tất cả cũng đã ngộ ra chân tướng.
Bất luận là thi khảo hạch bị 0 điểm, hay là thực lực của thầy ấy chỉ đến cảnh giới Chân Khí, cùng đều là kết quả do người trong Phòng Đào tạo đưa ra, còn lúc khảo hạch thì cũng đâu có người khác xuất hiện.
Nói cách khác… rất có khả năng Phòng Đào tạo đã làm giả kết quả thi!