Trong lớp học, đám Triệu Nhã, Vương Dĩnh… đều đang lo lắng không thôi.
Thầy Tào Hùng xin tiến hành Khảo Vấn Học Tâm để đối phó với thầy Trương. Chuyện này tuy không bị thông báo rầm rộ cho cả học viện biết, nhưng phận làm học trò, bọn họ cũng có thể nghe ngóng được vài tin tức.
“Yên tâm đi, chúng ta đều đã được nghe bài giảng của thầy rồi, ai cũng phải bội phục sát đất. Lưu Dương cũng đã khâm phục từ buổi đầu rồi, không có vấn đề gì đâu!” Trịnh Dương nói.
Thực ra, chính cậu ta cũng được xem là người không phục thầy Trương nhất trong số năm học trò. Nhưng chỉ qua hai tiết học, cậu đã phục sát đất luôn rồi. Bây giờ dẫu thầy Vương Siêu muốn nhận cậu thì cậu cũng sẽ từ chối ngay lập tức.
“Mình mà còn như thế, chắc chắn Lưu Dương cũng chả khác được.” Trịnh Dương thầm nghĩ.
Kiểu so đấu độ tín nhiệm như này, làm sao mà thua cho được?
Rầm!
Đang trò chuyện với nhau, bỗng cánh cửa sắt của lớp học bị ai đó ở bên ngoài đá bung ra, ngay sau đó một thiếu niên bước vào với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Thầy Trương Huyền kính yêu của các người đâu rồi, bảo hắn ta ra đây!”
Hai tay chắp sau lưng, thiếu niên nhướn mắt nhìn vào.
Lúc nói đến mấy chữ “thầy Trương Huyền”, cậu ta còn cố tình nhấn giọng, vẻ mặt không có lấy một chút tôn trọng, ngược lại còn có ý mỉa mai.
“Ngươi là ai? Nơi đây không chào đón ngươi, mời đi ra cho!” Thấy đối phương nhắc đến thầy Trương bằng thái độ đầy bất kính, còn đá cửa, mặt Trịnh Dương đã đanh lại.
“Trịnh Dương, đừng manh động, hắn là Chu Hồng, xếp hạng 4 trong khảo hạch nhập học!”
Khi nhận ra thiếu niên này là ai, thân thể béo ú của Viên Đào không ngừng run lẩy bẩy. Cậu kéo Trịnh Dương lại nói nhỏ.
“Chu Hồng?”
Không chỉ Trịnh Dương, cả đám Triệu Nhã cũng bất giác sầm mặt lại.
Họ đã được nghe qua về người này từ trước, thực lực đã đạt đến cảnh giới Tụ Tức viên mãn từ lâu, có thể đột phá bất kỳ lúc nào, thực lực cực kỳ mạnh.
Có thể xếp hạng 4 trong kỳ khảo hạch nhập học, chứng tỏ dù là thực lực hay tư chất bẩm sinh, đều không phải là đối tượng mà họ có thể so được.
“Có thể nhận ra được ta, xem như cũng có chút kiến thức đấy. Đây là chiến thư do thầy Lục Tầm của ta gửi đến, muốn khiêu chiến Sư Giả Bình Trắc với hắn ta trong cuộc So Đấu Tân Sinh nửa tháng sau. Các người, ai thay hắn ta nhận đây?”
Thấy đám kia đã nhận ra mình, thiếu niên nhếch mép cười khẩy, hoàn toàn chẳng xem ai ra gì, dáng vẻ như muốn nói ta đây xếp trên tụi bây cao lắm.
Đây chính là Chu Hồng vừa từ lớp của Lục Tầm đến.
Cậu ta sớm đã nghe danh Trương Huyền, nhưng chỉ biết đó là ông thầy ăn hại nhất trường, thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm. Cậu vốn được xưng là đứa con cưng của trời, môn sinh tâm đắc của Lục Tầm, đương nhiên cũng có hơi coi thường Trương Huyền.
“Sư Giả Bình Trắc? Thầy Lục Tầm?”
Cả đám đều biến sắc mặt.
Sư Giả Bình Trắc, tuy chủ thể là những học trò như họ, nhưng lại là cuộc so tài về trình độ giảng dạy của giáo viên, liên quan đến danh dự của người làm thầy, bởi vậy rất ít người tiến hành cái này. Thầy Lục Tầm là giáo viên nổi danh nhất học viện, học trò của thầy ấy, cao thủ nhiều vô kể, sao tự dưng lại đòi khiêu chiến thầy Trương?
“Không sai. Trương Huyền giở trò tiểu nhân sau lưng, chọc giận thầy Lục Tầm, nên thầy ấy quyết định phải dạy dỗ hắn ta một trận. Chiến thư ta để lại đây, lát nữa các ngươi chuyển lại cho hắn. Nếu không dám tiếp chiến thì nên nhận thua sớm vào, rồi tự mình đến lớp của thầy Lục Tầm xin lỗi. Bằng không, cứ đợi mà nhục mặt cả đám!”
Vung mạnh cánh tay, Chu Hồng vứt bừa chiến thư lên bàn, quay người định rời đi.
“Khoan đã!”
Chưa kịp ra khỏi cửa thì Trịnh Dương đã chặn ngay trước mặt, “Ngươi đá tung cửa lớp của bọn ta, lời lẽ khi nói về thầy Trương lại cực kỳ vô lễ. Bây giờ ngươi phải xin lỗi ngay, bằng không chớ có trách ta không khách sáo!”.
Làm học trò, phải biết bảo vệ sự tôn nghiêm của thầy giáo mình. Thằng khốn này chẳng hề tôn kính chút nào, vứt chiến thư rồi xách mông đi thẳng. Cậu đâu thể để mặc cho hắn ngang ngược như vậy được.
“Muốn ta xin lỗi hả? Phải xem ngươi có bản lĩnh ấy hay không đã!”
Chu Hồng cười mỉa một tiếng, khinh khỉnh nhìn qua, sau đó tung ngay một cước.
Trịnh Dương chỉ giỏi thương pháp, chứ quyền cước thì chỉ ở mức bình thường, thực lực lại kém xa đối phương. Bởi vậy chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã bị dính một cước ngay ngực, văng thẳng ra sau, rớt xuống sàn cái rầm.
“Quá thể đáng!”
Triệu Nhã cũng đã điên tiết lắm rồi, hét vang một tiếng rồi xông tới.
Cô và Chu Hồng đều đã đến cảnh giới Tụ Tức viên mãn, song sức chiến đấu của đối phương vẫn nhỉnh hơn đôi chút. Sau mấy chiêu, cô cũng đã bị đánh trúng bả vai, lùi lại mấy bước.
Ngay sau đó Vương Dĩnh, Viên Đào cũng xông đến, nhưng ngay cả người có thực lực mạnh nhất trong nhóm là Triệu Nhã cũng không phải đối thủ thì họ làm sao chọi lại nổi.
Chẳng mấy chốc, bốn người đều đã bị thương nhẹ, ai nấy đều vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng còn cách nào để xử đẹp đối phương.
Tuy họ đã học được từ Trương Huyền không ít lý luận cao thâm, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn ngủi, hoàn toàn không phải là đối thủ với người xếp hạng 4 khi khảo hạch nhập học này.
“Một lũ ăn hại!”
Đánh bại hết cả nhóm rồi, Chu Hồng phất mạnh tay áo, “Đây chỉ là một sự trừng phạt cỏn con mà thôi! Dám khiêu chiến với thầy Lục Tầm của bọn ta thì phải nghĩ đến cái kết cục này. Về báo với thầy Trương Huyền của các ngươi, không dám tiếp chiến thì mau mau nhận thua đi, bằng không…”.
“Bằng không thì sao?”
Đang định nói cho hết câu thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng truyền vào từ ngoài lớp học.
Trương Huyền dẫn theo Lưu Dương đi vào.
“Bằng không…”
Bất kể tay Trương Huyền trước mặt có ăn hại thật hay không, nhưng dẫu sao cũng là thầy giáo, có sự uy nghiêm của giáo viên. Thấy hắn nhìn mình, tuy không nổi giận, nhưng Chu Hồng vẫn phải co đầu rụt cổ lại, kế đó cắn răng nói nốt: “Bằng không thì cứ đợi mà thua sấp mặt trong Sư Giả Bình Trắc đi!”.
“Thắng hay thua, còn chưa đến lượt cậu phân định! Về báo với Lục Tầm, ta đã nhận được chiến thư rồi!”
Trương Huyền phất tay áo.
Thực ra hắn cũng đang khá bực.
Trầy trật lắm mới dỗ được Bạch Tốn, Hoàng Ngữ trở về, đang định quay lại lớp giảng bài cho lũ học trò. Nào ngờ chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng gầm rú của thằng ranh này rồi.
Lục Tầm khiếu chiến với mình…
Anh ta có đến mấy trăm học sinh, có mỗi một Vương Nham đòi đến lớp mình dự thính, đâu đến mức phải trở mặt thù hằn vầy chứ!
Hơn nữa, dẫu muốn sai học trò qua đưa chiến thư, tốt xấu gì cũng phải sai đứa nào chín chắn chút chứ. Thằng nhãi này, mới tí tuổi đầu mà đã hổ báo như vậy rồi. Nếu không phải vướng cái thân phận, chắc hắn đã vả cho nó một cái ngỏm củ tỏi luôn rồi.
Còn ở đấy mà diễu võ dương oai à?
“Như vậy thì tốt rồi, cáo từ!” Chu Hồng đã định rời đi.
“Đứng lại!” Trịnh Dương vội vàng bước tới, mách lẻo ngay lập tức, “Thưa thầy, tên này dám ăn nói hỗn láo, đá hỏng cửa chính lớp mình, còn ra tay đánh bị thương chúng học trò. Nếu để cho hắn rời đi như vậy, chẳng phải sau này ai cũng có thể leo lên đầu mình ngồi sao?”.
“Sao? Vừa rồi ăn đòn chưa đủ no hả? Hừ! Thực lực thì kém mà giọng điệu cũng ghê gớm đấy. Đúng là cái thứ chẳng biết sống chết!”
Chu Hồng ngẩng lên nhìn nhóm Trịnh Dương, Triệu Nhã bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi cười khẩy: “Cái chỗ đã rách nát lại còn chỉ có mấy mống học trò, có cửa hay không cũng có khác gì đâu. Bộ các ngươi tưởng sẽ có người đến nghe giảng trộm à? Đừng có nằm mơ! Còn nữa, muốn giữ ta lại đây thì phải xem bản lĩnh các ngươi rồi. Hôm nay, ta sẽ đứng ở đây, nếu các ngươi có thể giữ ta lại được thì ra tay đi!”.
Nói đến đây, Chu Hồng ngừng lại, chắp quyền nhìn Trương Huyền nói: “Thầy Trương, ngài là thầy giáo, chắc không đến nỗi lại hạ mình mà ra tay với một học trò như ta đâu nhỉ!”.
Thầy giáo có tôn nghiêm và thân phận của thầy giáo, nếu ra tay với học sinh thì chỉ chuốc lấy nhục nhã, bị người ta khinh miệt.
Cũng giống như câu nói, “binh đấu binh, tướng đấu tướng”, một tướng quân dẫu có đánh thắng một anh lính, cũng đâu có gì vẻ vang.
Cậu ta biết chắc là Trương Huyền sẽ không ra tay, mấy đứa học trò thì chẳng ai đánh lại được cậu ta, bởi vậy trong lòng không hề lo sợ chút nào.
“Thầy…”
Thấy cậu ta hổ báo như thế, đám Triệu Nhã, Trịnh Dương giận đến tím mặt, ai nấy đều siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể nhào đến.
Có điều, họ cũng biết, đích xác chính mình không phải đối thủ của tên Chu Hồng này. Vừa rồi cả đám đã bị hạ gục hết, nếu ra tay lần nữa, chỉ khiến người ta coi thường thêm mà thôi.
“Các trò muốn dạy dỗ cậu ta?”
Không thèm quan tâm thằng nhãi ranh ảo tưởng sức mạnh kia, Trương Huyền quay qua hỏi
“Dạ!”
Đám học trò đều gật đầu.
Nhìn biểu cảm của họ, Trương Huyền thoải mái phất tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc, “Dẫu sao cũng là học trò của thầy Lục Tầm, đánh chết thì khó ăn nói lắm! Thế này đi, Viên Đào, thực lực của trò thấp nhất, cũng có chừng mực nhất. Trò đi lên đánh sao cho bố mẹ cậu ta cũng không nhận ra nổi là được, tiện thể bắt cậu ta bồi thường cửa lớp luôn. Nhớ, đừng có tàn nhẫn quá! Ngoài ra, lúc giao đấu nhất định phải công bằng, chính trực, dừng lại đúng lúc! Đừng làm tổn thương hòa khí!”.