Bốn tin nhắn WeChat liên tiếp tràn vào giao diện trò chuyện.
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Quả nhiên cô đổi biệt danh không sai.
Cố Nghiêu Dã đúng là tên phiền phức.
Một lúc sau, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn kiên quyết yêu cầu anh gửi hóa đơn.
Cô cũng yêu cầu anh gửi hóa đơn sửa xe.
[Giang Tĩnh Nguyệt: Con người tôi, không thích mắc nợ người khác. ]
[ Cố phiền phức: Được, vậy tối mai đích thân đưa cho tôi, tôi lấy tiền mặt. ]
[ Giang Tĩnh Nguyệt: ... ]
Thời đại này, ai còn muốn thu tiền mặt?
Cố Nghiêu Dã đúng là bị bệnh.
Đối mặt với yêu cầu của người đàn ông, Giang Tĩnh Nguyệt đè nén tâm tình, cắn răng trả lời một chữ: [Được. ]
Sau đó, cô trực tiếp bật “Tin nhắn không làm phiền” cho anh.
Trở về phòng nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Giang Tĩnh Nguyệt nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Cố Nghiêu Dã gửi sau khi cô ấy đi ngủ vào đêm qua.
Khoảng mười mấy tin, từ hơn 10:00 đứt quãng đến 5:00 sáng...
Cô không đọc kỹ những tin nhắn đó, chỉ lướt qua, không thèm trả lời.
Đối với Giang Tĩnh Nguyệt, cô không trực tiếp chặn Cố Nghiêu Dã, cũng đã xem như kiềm chế đến cực hạn.
Diễn biến vụ án hiếp dâm, giết người còn nhiều khó khăn.
Khoảng bảy giờ tối, Giang Tĩnh Nguyệt thừa lúc trung tâm pháp y không có nhiệm vụ khẩn cấp, cô đã rời khỏi nơi làm việc sớm hơn dự định.
Giang Tĩnh Nguyệt đã đề cập chuyện đến nhà cũ nhà họ Cố ăn tối với Chu Thỉ.
Chủ yếu là để nói với anh ấy đừng đón cô tan làm.
Trong điện thoại, Chu Thỉ không hỏi nhiều, mà chỉ nói nhờ Giang Tĩnh Nguyệt giúp anh mang ít quà cho ông nội Giang.
Giang Tĩnh Nguyệt bảo anh đừng lo lắng, sau này chính thức gặp mặt trưởng bối tặng quà cũng không muộn.
Lúc cô từ chối Chu Thỉ, giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, như thể đang trêu chọc anh quá nóng vội.
Khiến người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hơi xấu hổ.
Cuối cùng, anh không thể ép Giang Tĩnh Nguyệt. Chuyện tặng quà đành thôi.
8:30 tối, Giang Tĩnh Nguyệt bắt taxi trở về Lưu Kim Biệt Uyển.
Cô đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Cố ở khu Đông, lúc đó ông nội Giang đã đến, đang chơi cờ với vị kia nhà họ Cố trong phòng làm việc.
Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt đến, ông nội Cố mới yêu cầu quản gia bảo nhà bếp chuẩn bị mở bữa tiệc.
Đến bây giờ Giang Tĩnh Nguyệt mới biết bữa tối hôm nay là tiệc chiêu đãi do ông nội Cố sắp xếp cho Cố Tri Vi.
Ngoài việc bày tiệc mời khách, còn mừng Cố Tri Vi ra nước ngoài tham gia cuộc thi khiêu vũ quốc tế, giành được vị trí thứ ba.
Xét về mọi mặt, ông nội Cố rất yêu thích cô cháu gái nhỏ Cố Tri Vi của mình.
Trong cuộc họp, hai trưởng lão đã đồng ý với quyết định chấm dứt hôn ước của Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã.
Nhưng lời nói vừa dứt, hai vị trưởng lão lại nhắc tới một chuyện khác, khiến Giang Tĩnh Nguyệt khiếp sợ không thôi.
Hôn ước đầu tiên giữa nhà Cố Giang đã bị hủy bỏ.
Hai ông cụ lập một hôn ước mới.
Cố Tri Vi và Giang Thuật.
Tin tức này đã khiến Giang Tĩnh Nguyệt bị sốc, đến khẩu vị ăn cũng không có nữa.
Trong bữa tối, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn Cố Tri Vi, xem xét biểu cảm của cô bé.
“Để tránh phát sinh thêm biến cố, sau khi thương lượng với ông nội Giang, ta quyết định hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho con và Tiểu Thuật.”
“Vi Vi, cháu có ý kiến gì không?”
Ông nội Cố trông có vẻ nghiêm túc, mặc dù đang hỏi ý kiến của Cố Tri Vi nhưng ông đã hạ quyết tâm.
Cố Tri Vi ngoan ngoãn lắc đầu: “Không ạ.”
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn cô bé, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô cứ cảm thấy chuyện hôn ước giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật là vì cô và Cố Nghiêu Dã giải trừ mới cưỡng ép quyết định.
Vì chuyện này, Giang Tĩnh Nguyệt không có khẩu vị ăn nữa.
Cô rời bàn sớm, ra sân ngoài hít thở.
Đêm nay trời trong, thậm chí có thể nhìn rõ cả những vì sao trên bầu trời đêm vùng ngoại ô, màn đêm vô biên như một tấm lưới đen, những vì sao chính là những con đom đóm bị mắc bẫy.
Phong cảnh rất dễ chịu, khiến mọi người cảm thấy thư thái và thoải mái.
Gió đêm mùa hè không mát, thổi vào người, nhiệt độ vừa phải.
Giang Tĩnh Nguyệt để xõa mái tóc dài đến eo, bóng dáng cô được ánh đèn đường màu cam ấm áp trong sân kéo dài mảnh nhỏ.
Cô ngẩng đầu lên, tập trung chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao.
Hoàn toàn không chú ý đến Cố Nghiêu Dã chẳng biết lúc nào đã đến gần.
“Xem ra đồ ăn nhà tôi không hợp khẩu vị của em.” Người đàn ông đột nhiên nói.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà giản dị màu xám nhạt, áo phông ngắn và quần dài, phong thái lười biếng, lại không mất đi sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy.
Sau khi đứng yên bên cạnh Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã cúi đầu liếc nhìn cô, ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi xuống hàng mi dài dày cong lên của cô.
Giống như hai chiếc cọ nhỏ, lông mi vừa dài vừa cong.
Rõ ràng anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Có lẽ là bởi vì đèn đường gần đó quá ấm, khiến Cố Nghiêu Dã sinh ra ảo giác.
Dường như anh đã nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt người phụ nữ.
Sự thật đã chứng minh quả nhiên đó chỉ là ảo giác.
Bởi vì một giây kế tiếp, ánh mắt Giang Tĩnh Nguyệt chìm xuống, khuôn mặt trắng nõn cũng căng cứng, lộ ra vẻ lạnh lùng: “Hóa đơn.”
Đây là điều duy nhất Giang Tĩnh Nguyệt có thể nghĩ đến khi nhìn thấy Cố Nghiêu Dã.
Người đàn ông rõ ràng là sững sờ trong giây lát, vẻ mặt cứng nhắc, bộ dáng hơi cạn lời.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng hoàn hồn, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở mã thanh toán WeChat: “Tiền ăn, 520.”
“Tiền xe, 1314.”
Giọng nói của người đàn ông tràn ngập tiếng cười, giữa lời nói có sự trêu chọc không đứng đắn.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Tĩnh Nguyệt không nhịn được càng ngày càng âm trầm.
Cô không ngốc, đương nhiên cô biết hai dãy số “520” và “1314” đại biểu cho cái gì.
*Dành cho những bạn không biết về 2 dãy số trên. 520 mang nghĩa “anh yêu em” (“wu er ling” gần với “wo ai ni”). 1314 (“yi san yi si” giống với “yi sheng yi shi”) ngụ ý “suốt đời” hay “trọn đời trọn kiếp“.
Nhưng khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng Cố Nghiêu Dã, trong tiềm thức Giang Tĩnh Nguyệt cho rằng anh lại tái phát bệnh trêu gái.
Hơn nữa còn thuộc kiểu người trêu chọc bừa bãi.
Tùy tiện phóng đãng đến mức không có thuốc chữa.
Bởi vì Giang Tĩnh Nguyệt hiểu Cố Nghiêu Dã, cô tự nhiên sẽ không coi trò trêu chọc con gái này là thật.
Để nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với người đàn ông, Giang Tĩnh Nguyệt đã trực tiếp quét mã QR, chuyển cho anh 10.000 nhân dân tệ.
“Không đủ thì lại thêm.”
Cô vừa dứt lời thì tiền cũng chuyển qua.
Quay người rời đi.
Cố Nghiêu Dã thấy vậy thì buông bỏ, nhận ra được mình lại khiến cô chán ghét, nên anh cũng không có ý định đuổi theo cô.
Kết quả Giang Tĩnh Nguyệt chỉ đi được hai bước liền quay ngược trở lại.
Cô có vẻ ngập ngừng, như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại bối rối, không biết có nên nói hay không.
Thấy vậy, Cố Nghiêu Dã cất điện thoại trở lại vào túi, đi thẳng vào vấn đề: “Có gì thì nói đi.”
“Ấp a ấp úng, không giống tác phong của Giang đại tiểu thư.”
Giang Tĩnh Nguyệt ngước mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghiêm túc, sự buồn chán trong lòng cô tan như mây khói.
Cô mím môi, nhưng vẫn hỏi: “Hôn ước giữa em gái anh và em trai tôi…”
“Là bởi vì chúng ta sao?”
Mặc dù lời nói của cô không rõ ràng, nhưng Cố Nghiêu Dã vẫn hiểu.
Anh nhìn Giang Tĩnh Nguyệt một lúc, về cơ bản anh có thể xác định cô cảm thấy áy náy chuyện hôn ước giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật.
Suy nghĩ một chút, người đàn ông trầm ngâm một tiếng: “Xem như thế đi.”
“Dù sao, hai nhà Cố Giang chọn trúng một dự án lớn.”
“So với trở thành đối thủ cạnh tranh, hai ông cụ muốn hợp tác mật thiết hơn.”
Trong mắt hai vị trưởng lão, bảo đảm lớn nhất cho sự hợp tác giữa hai người chắc chắn là trở thành một nhà, có thể chia sẻ lợi ích.
Giang Tĩnh Nguyệt cuối cùng đã hiểu tại sao ông nội không quan tâm đến tâm nguyện của cô, muốn cô kết hôn với Cố Nghiêu Dã.
Cô chưa bao giờ phụ trách các công việc của tập đoàn, nhưng cô nhận hoa hồng từ cổ phần hàng năm.
Theo lý thuyết, với tư cách là đại tiểu thư của nhà họ Giang, cô nên đóng góp vào công việc kinh doanh của gia đình.
Nhưng bây giờ trách nhiệm này lại bị đẩy cho Giang Thuật và Cố Tri Vi.
Nghĩ đến việc hai người họ vì cô và Cố Nghiêu Dã mà buộc phải ký kết hôn ước.