Vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt không có nhiều tiến triển.
Nhưng ngày kết hôn của Trần Thiến Hề và Lâm Dự Đông vẫn đúng hẹn mà tới.
Vào ngày Tết Đoan Ngọ, thành phố Thẩm Quyến đón chào một ngày nắng đẹp.
Sáng sớm, ánh ban mai xuyên qua tầng mây, phủ lên hàng lá đa dưới nhà Trần Thiến Hề một tầng ánh sáng vàng mỏng như tấm màn che.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim vui hót líu lo.
Giang Tĩnh Nguyệt đang giúp Trần Thiến Hề sắp xếp làn váy, lặng lẽ lọt vào ống kính của nhiếp ảnh gia.
Rắc một tiếng, người đẹp bị đóng băng trong ống kính, suýt chút nữa cướp đi ánh đèn sân khấu của cô dâu.
Chuyên gia trang điểm cũng chú ý tới Giang Tĩnh Nguyệt, nhìn cô rồi lại nhìn cô dâu, anh thầm hạ quyết tâm sẽ dùng tất cả bản lĩnh của mình để trang điểm cho cô dâu diễm áp quần phương[1].
Nhân tiện cũng khéo léo nhắc nhở Giang Tĩnh Nguyệt, hôm nay để mặt mộc thì tốt hơn, không cần trang điểm nhẹ.
“Không sao, tôi không sợ bị cướp ánh đèn sân khấu đâu. Phù dâu của tôi đương nhiên cũng phải xinh đẹp.” Vẻ mặt Trần Thiến Hề không chút để ý.
Nhưng trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt hiểu rõ, cô mỉm cười với chuyên gia trang điểm, gật đầu đáp lại.
Bận rộn đến khoảng chín giờ sáng, đội đón dâu do chú rể tổ chức mới đến nhà Trần Thiến Hề.
Chú rể Lâm Dự Đông quỳ lạy cha mẹ của Trần Thiến Hề để tỏ lòng kính trọng trong phòng khách trước, sau đó mới đến cửa phòng cô dâu nhưng lại bị người nhà mẹ đẻ của Trần Thiến Hề và mấy phù dâu chặn lại.
Giang Tĩnh Nguyệt đối mặt với Cố Nghiêu Dã ở đây.
Lúc ấy mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng vàng hắt vào từ hàng hiên cuối dãy hành lang khiến bóng đoàn người trở nên dài nhỏ.
Giang Tĩnh Nguyệt mặc một chiếc váy phù dâu màu hồng nhạt, mái tóc dài màu đen được buộc lên một nửa, một chiếc kẹp tóc đơn giản được cài tùy ý, nửa mái tóc còn lại của xõa tung trên vai, như hoa sen trong nước tươi đẹp động lòng người, khí chất xuất trần.
Cố Nghiêu Dã vừa nhìn liền ngây người, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, cho đến khi hai phù rể bên cạnh xì xào bàn tán muốn hỏi thăm thân phận của Giang Tĩnh Nguyệt, lúc đó anh mới hoàn hồn.
Nhíu mày xoay người, lạnh lùng nhìn hai người một cái.
Mặt mũi hai người phù rể vừa rồi còn tràn đầy hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “...”
Đột nhiên có cảm giác đợt tuyết lạnh tháng sáu, từ ngoài vào trong, ngấm vào tận xương tủy.
“Nếu muốn mang Hề Hề đi, anh phải qua bài kiểm tra của chúng tôi, Lão Lâm, anh đã sẵn sàng chưa?”
Một trong những phù dâu cười vang hỏi.
Vì cô ấy vừa là đồng nghiệp của Trần Thiến Hề, cũng quen biết với Lâm Dự Đông, nên mọi người thương lượng rất thoải mái.
Khung cảnh rất hài hòa vui vẻ.
Lâm Dự Đông cũng rất sảng khoái, mặc dù gần đây bởi vì chuyện vụ án, làm việc quá sức mệt nhọc nhưng hôm nay tinh thần anh vẫn rất tốt.
“Đến đây, tôi nhất định phải rước Hề Hề về nhà!”
Bây giờ, vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt đã được giao cho tổ chuyên án, Lâm Dự Đông cũng xem như lùi dần khỏi tuyến đầu của vụ án.
Nếu không, với mức độ khẩn cấp của vụ án, đám cưới của Lâm Dự Đông và Trần Thiến Hề có thể phải hoãn lại.
Chờ suy nghĩ của Giang Tĩnh Nguyệt quay trở lại, dưới sự nhắc nhở của Cố Nghiêu Dã, Lâm Dự Đông đã vượt qua chướng ngại vật đầu tiên một cách an toàn.
Cấp độ đầu tiên yêu cầu chú rể xác định dấu son môi của cô dâu.
Phù dâu đưa ra một tờ giấy trắng có bảy hình môi trên đó, phân biệt dấu son môi của phù dâu và Trần Thiến Hề.
Muốn Lâm Dự Đông trong mười phút tìm được một cái của Trần Thiến Hề.
Lúc đầu, Lâm Dự Đông rất đau khổ, bởi vì các dấu môi trên tờ giấy trắng đều giống nhau.
Thực ra ai cũng biết câu hỏi này rất hóc búa, tất cả đều phụ thuộc vào may rủi.
Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy hơi đồng cảm với Lâm Dự Đông.
Không nghĩ tới tay ăn chơi Cố Nghiêu Dã, vào thời điểm quan trọng, ngược lại rất giỏi việc phân biệt dấu môi của phụ nữ.
“Đơn giản, cả sáu phù dâu đều có mặt, quan sát màu son môi của họ và so sánh với màu môi in trên giấy.”
“Sử dụng phương pháp loại bỏ là được.”
Người đàn ông nhếch khóe môi, giống như đang xem một trò lừa bịp vụng về, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.
Trong lúc nói, thông qua so sánh Cố Nghiêu Dã đã xác định được dấu môi của Giang Tĩnh Nguyệt.
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son màu cam trên môi.
Đại khái là cũng chỉ tô son để dành cho cửa ải đầu tiên.
Dưới sự thúc giục của Cố Nghiêu Dã, Lâm Dự Đông nhờ đến một số phù rể khác, nhanh chóng loại bỏ dấu môi của các phù dâu bằng phương pháp loại trừ.
Cửa ải đầu tiên liền trôi qua suôn sẻ.
Ngay sau đó, cửa ải thứ hai yêu cầu Lâm Dự Đông trả lời ba câu hỏi.
Đầu tiên là những món cô dâu thích ăn và những món cô không thích ăn.
Thứ hai là, ngày đầu tiên Lâm Dự Đông và Trần Thiến Hề nắm tay nhau.
Thứ ba là, số đo ba vòng của Trần Thiến Hề.
Câu hỏi cuối cùng, Lâm Dự Đông lặng lẽ viết vào một tờ giấy, đưa cho phù dâu giống như đưa đáp án.
Cả ba câu hỏi đều được anh trả lời chính xác.
Đủ thấy anh rất quan tâm và hiểu Trần Thiến Hề, anh thực sự đặt cô ấy vào mắt, để cô ấy trong lòng.
Sau khi vượt qua hai màn chơi đầu tiên, đội đón dâu đã thành công bước vào trong phòng cô dâu.
Lâm Dự Đông nhìn thấy Trần Thiến Hề ngồi ở cuối giường mặc một bộ Tú Hợp Phúc[1] màu đỏ, đôi mắt anh vừa bắt gặp hình ảnh của cô đã bị khóa chặt ở đó.
[1] Tú Hợp Phúc: là một bộ trang phục may mặc hai mảnh được thiết kế giống kiểu váy cưới truyền thống của Trung Quốc.
Nhờ Giang Tĩnh Nguyệt nhắc nhở anh, phải tranh thủ thời gian hoàn thành cửa ải thứ ba, mới được mang vợ đi.
Người đàn ông đột nhiên tràn đầy năng lượng, vui vẻ nhắm mắt lại, chờ đợi nhiệm vụ bịt mắt chạm tay.
Các cửa ải đều do Trần Thiến Hề và các phù dâu thương lượng quyết định.
Cửa ải thứ ba là yêu cầu Lâm Dự Đông bịt mắt, chạm vào tay của cô dâu và phù dâu để xác định người mà anh muốn đưa đi.
Cố Nghiêu Dã nghe xong quy tắc trò chơi, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh rơi vào Giang Tĩnh Nguyệt, nghĩ tới việc Lâm Dự Đông sẽ chạm vào tay cô, đột nhiên Cố Nghiêu Dã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, sau khi Lâm Dự Đông bị bịt mắt, Cố Nghiêu Dã nhờ người đưa anh ra ngoài, để anh ở trong phòng thương lượng với Trần Thiến Hề: “Lão Lâm là chồng của cô, sờ tay người con gái khác có phải là không tốt lắm không.”
Trần Thiến Hề hơi sửng sốt, giống như ý thức được cái gì đó: “Cái anh nói hình như cũng có đạo lý...”
“Vậy thì để một nhóm người khác cho chồng cô chạm vào tay thì sao?” Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt rơi vào mấy người trong dàn phù rể.
Trần Thiến Hề nhìn theo ánh mắt của anh, thiếu chút nữa cười thành tiếng: “...Tôi không phản đối.”
Đàn ông chạm vào tay đàn ông... Cảnh tượng đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng có chút cay mắt.
Nhưng các phù dâu không đồng ý.
Dù sao tay của đàn ông hoàn toàn khác với tay của phụ nữ, nếu đổi thành đoàn phù rể thì mức độ này đối với Lâm Dự Đông là quá đơn giản.
Hơn nữa, nếu như đội phù rể cố ý cho Lâm Dự Đông ám hiệu để trục lợi thì sao?
Hơn nữa niên đại gì rồi, chỉ là chạm tay thôi, có gì phải kiêng kỵ đâu.
Mọi người đều ngay thẳng thân ngay không sợ chết đứng.
Đề nghị của Cố Nghiêu Dã cứ như vậy bị từ chối, anh chỉ có thể cau mày nhìn Lâm Dự Đông bị bịt mắt lần lượt chạm vào tay các phù dâu.
Cũng may Lâm Dự Đông cũng có chút kiêng kị, không dám sờ mó cẩn thận.
Qua loa chạm thử liền muốn đổi người khác.
Nhìn thấy hết người này đến người khác, sắp đến Giang Tĩnh Nguyệt.
Cố Nghiêu Dã luôn tự nhủ mình phải nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, dưới sự giám sát của mọi người, anh nắm lấy khuỷu tay của Lâm Dự Đông, lướt qua Giang Tĩnh Nguyệt, chạm vào tay một người phụ nữ khác.
“Đây không phải vợ anh.”
Cố Nghiêu Dã dứt lời, trong phòng đột nhiên im bặt.
Chỉ có Lâm Dự Đông là không biết tình hình hiện trường, tiếp tục sờ soạng tay, muốn dựa vào may mắn thoát thân.
Giang Tĩnh Nguyệt bị bỏ qua, vẻ mặt sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông buông khuỷu tay của Lâm Dự Đông như không có chuyện gì.
Trong lòng cô không rõ vì sao, tràn đầy nghi ngờ.
Sau khi chạm tay, một phù dâu, đồng nghiệp của Trần Thiến Hề, đã thẳng thắn chỉ ra lỗi của Cố Nghiêu Dã: “Sao anh có thể nhắc nhở anh ấy, đây hoàn toàn là vi phạm quy tắc, anh phải chấp nhận hình phạt.”
Cố Nghiêu Dã cũng không phản kháng, thản nhiên chấp nhận hình phạt.
Nhưng không nghĩ tới, cái gọi là hình phạt của họ là để Giang Tĩnh Nguyệt ngồi trên lưng Cố Nghiêu Dã, bắt anh chống đẩy 20 lần.
Nghĩ đến hình ảnh Giang Tĩnh Nguyệt ngồi trên lưng mình, trái tim của Cố Nghiêu Dã đập điên cuồng.
Hơn nữa, theo bản năng mà anh nhìn người phụ nữ, trong khoảnh khắc bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cô, anh cảm thấy một luồng nhiệt từ bụng dưới bốc lên.
Cổ họng khô khốc không thể giải thích được, không nhịn được lăn lăn hầu kết.
Giữa tiếng la ó của đám đông, sắc mặt Giang Tĩnh Nguyệt trắng nhợt, siết chặt váy phù dâu.
Bởi vì cô đã bị Cố Nghiêu Dã liên lụy, phải chấp nhận hình phạt cùng với anh.