Chuyện Chẩm Khê đột nhiên chuyển qua lớp C đã gây ra xôn xao không nhỏ. Cô không nói rõ nguyên nhân nên mọi người đều thi nhau đoán già đoán non, chắc là do cô bị đánh rớt xuống đáy.
“Đây mới học ở lớp A bao lâu? Chắc là vừa nhảy thì đã bị chấm rớt rồi.” Một người bạn cùng đến từ thành phố Y nói.
“Chẳng biết được. Chắc là giáo viên lớp A cũng không ưa cậu ta. Đúng không, Đường Nhân?”
“Sao cậu lại chuyển đến đây?” Mã Tử Du vươn người ra, hỏi cô.
“Đây mới là nơi mình nên học.”
Dù gì lớp C cũng không có ai yêu cầu có thay đổi thói quen nhảy. Mỗi ngày cô đều luyện tập kỹ năng cơ bản cùng những thực tập sinh chưa có căn bản, cũng là để nắm càng vững những kỹ năng cơ bản.
Buổi tối, lúc Chẩm Khê đang chuẩn bị ngủ thì Huy Dương từ Hàn Quốc gọi điện tới, hỏi cô về tình hình luyện tập.
Chẩm Khê kể cho anh nghe chuyện trên lớp học vũ đạo, Huy Dương liền nói: “Có vẻ như thầy của bọn em trình độ không giỏi cho lắm.”
“Thầy của CL nói như thế nào?”
“Anh không biết kỹ thuật cơ bản về múa cổ điển, nhưng trong lớp anh có một người học từ nhỏ, thấy rất thích bạn áy.”
Chẩm Khê hỏi anh: “Lúc nào thì anh được cho ra mắt?”
“Không biết nữa, nhưng CL đúng là có kế hoạch cho một nhóm nam ra mắt, nghe nói còn là nhóm đông người. Số người được chọn cho ra mắt nhiều nên cơ hội cũng nhiều hơn.”
“Anh chắc chắn được chọn mà.” Chẩm Khê nói.
“Em cũng phải vậy đấy, nếu không quen với bài giảng của lớp tập huấn thì nghỉ luôn đi, dù gì thầy của bọn em dạy dở nên cũng sẽ chẳng dạy được cho em cái gì đâu. Đợi mấy hôm nữa anh bảo Khuê n giới thiệu một người có chuyên môn hơn, giúp em học được các động tác nhảy hiện đại cơ bản, về sau học các điệu nhảy khác sẽ đơn giản hơn.”
“Chỉ là em sợ học nhảy hiện đại xong thì khó mà làm quen được các điệu nhảy khác.”
“Em bị ngốc à?” Huy Dương nói, “Ý là phải có dấu ấn cho riêng mình mới được. Nếu không thì cả đống người nhảy như vậy, khán giả làm sao phân biệt được ai với ai? Có dấu ấn riêng thì người ta chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cũng biết ngay là em. Thôi, bên anh sắp đóng cửa rồi, không nói chuyện với em nữa. Em phải tự cố gắng nhé.”
“Anh cũng cố lên.”
Huy Dương vội vàng cúp máy, Chẩm Khê nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ phải tắt đèn rồi.
Lúc cô vừa nằm xuống giường, Mã Tử Du nói với cô: “Chẩm Khê, cậu có thể dạy mình nhảy được không?”
“Mình nhảy cũng có giỏi đầu, cậu không sợ mình dạy bừa à?”
“Cậu nói nhiều quá? Dạy hay không dạy thì nói một lời đi...”
“Được thôi.”
Nội dung luyện tập vừa nhàm chán vừa nhạt nhẽo, sáng thì học thanh nhạc, chiều thì học nhảy, tối là thời gian cá nhân luyện nhảy tự do.
Mỗi khi đến giờ luyện tập tự do thì phòng tập rất vắng vẻ, ngày nào cũng có một người ở đó luyện tập, đó chính là Chẩm Khê.
“Cậu cố gắng như vậy để làm gì?” Một cô bạn cùng phòng hỏi cô, “Dựa vào thực lực bây giờ của cậu, đủ điều kiện để tuyển thẳng vào Rainbow Girls rồi.”
“Chẳng qua là mình không có việc gì khác để làm.” Chẩm Khê nói như vậy, chủ yếu là vì lúc bình thường còn phải đi học, cô gần như không có thời gian để tập trung vào luyện tập vũ đạo hay thanh nhạc.
Thời gian nghỉ hè rất ít, vừa vào năm học mới, cô lại phải vùi đầu vào chương trình học phổ thông rồi.
“Ra ngoài đi vòng vòng, cuối tuần không phải là được ra ngoài sao? Mình thấy em gái của cậu rồi đấy. Đúng rồi, Chẩm Hàm là em gái của cậu sao?”
“Cùng cha khác mẹ.” Chẩm Khê nói.
“Mình thấy em ấy qua phòng ký túc xá của chúng ta vài lần, là đến tìm cậu à?”
“Sợ là không phải.”
Chẩm Khê cũng từng nghĩ đến, Chẩm Hàm nhân lúc cô không có ở ký túc xá đến đây làm gì? Nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều và quan sát rất kỹ rồi, từ đầu đến cuối cũng không thấy nó có gì bất thường. Có thật sự không đoán ra được tí manh mối nào, nên đành bỏ qua.
Chuyện gì tới rồi sẽ tới, một hôm lúc Mã Tử Du xịt nước hoa xong liền nói: “Mùi nước hoa này có gì sai sai.”
Chẩm Khê quay lại nhìn, là một loại nước hoa hàng hiệu xa xỉ, nhưng lúc xịt thì lại nghe như mùi tinh dầu kém chất lượng vậy.
“Cậu mua phải hàng fake rồi thì phải.” Cô bạn cùng phòng đi lại vừa ngửi vừa nói.
“Làm sao có thể?” Mã Tử Du nói.
Bình thường Mã Tử Du luôn tỏ ra rất khiêm tốn, người khác cũng không biết gia cảnh giàu có của nhà cổ. Bởi vậy bây giờ, bọn họ còn bàn luận rầm ran rằng có phải là hàng giả hay không. Mã Tử Du bực bội vứt lọ nước hoa vào sọt rác, lấy lọ kem chống nắng ra.
Vừa bóp kem ra, cô lập tức kêu to lên: “Đùa với tôi hả trời?”
Chẩm Khê bước lại gần xem, hiệu kem chống nắng này cô cũng có một lọ, là Huy Dương đi nước ngoài về mua tặng cô. Thực ra nó là một dung dịch sền sệt. Nhưng lọ của Mã Tử Du lúc này lại lỏng như nước vậy.
Mã Tử Du bắt đầu kiểm tra lại đồ trang điểm của mình, trừ những loại thuốc hiệu bình dân ra thì còn lại đều là hàng giả.
“Ai dám lén đổi đồ của tôi?” Cổ đập bàn nói.
“Không phải là do cậu mua phải hàng fake sao.”
“Cậu nói cái gì?”
Thấy tình hình có vẻ sắp xảy ra xung đột, Chẩm Khê liền giữ chặt cổ lại, nói: “Báo với quản lý ký túc xá đi.”
Sau khi quản lý ký túc xá đến xem cũng nói: “Có phải là do em mua phải đồ quá hạn sử dụng, hay là mua phải hàng fake.”
Mã Tử Du thở hắt ra nói: “Đồ của em không phải hàng trôi nổi trên thị trường mà đều được mua ở cửa hàng chính hãng đàng hoàng. Làm sao có thể là giả được.”
“Hay là em cầm nhầm đồ của ai đó không?” Quản lý nói.
Mã Tử Du như muốn nổi điên: “Mấy thứ này đều phải mấy chục nghìn tệ, vậy mà cố định xem như không có chuyện gì sao? Có phải muốn em báo cảnh sát đúng không?” Vừa nói vừa lấy ví đựng thẻ ra, bắt đầu lấy ra từng tấm thẻ một, đều là thẻ VIP của các thương hiệu mỹ phẩm có tiếng. Quản lý vừa nhìn thấy liền hiểu, lập tức báo cho cô giáo Tần, sau đó không biết như thế nào mà lọt đến tại của quản lý Lý.
Quản lý Lý vừa đến, lập tức cho giải tán mọi người, trong phòng chỉ còn lại hai người là Mã Tử Du và Chẩm Khê. Những người ở phòng khác cũng không được phép ra khỏi cửa phòng.
“Điều tra đi.” Quản lý Lý nói: “Xem ai có những đồ này, nếu không nói ra được thời gian và địa điểm lúc mua thì mang đến gặp tôi.”
“Việc này...” Quản lý ký túc xá nói.
“Cô cứ yên tâm đi, sẽ không có mấy người có mấy đồ này đâu. Tôi không tin là nhà ai cũng giàu như vậy, mua cho con gái kem dưỡng da mấy chục nghìn tệ.”
Đúng là điều tra ra được vài người thật. Cố quản lý đưa bọn họ vào, đi vào đầu chính là Đường Nhân và Chẩm Hàm, theo sau là mấy người mà Chẩm Khê đều quen, đó chính là những người đi cùng cô đến thành phố Y.
Chẩm Khê ngạc nhiên đến há hốc mồm, mới có mấy ngày mà bọn họ đã bị Chẩm Hàm làm nhiễm thói hư tật xấu cả rồi sao?
Đồ của Mã Tử Du mà họ cũng dám đổi trộm?
“Nói đi, sao lại như vậy?” Quản lý Lý gằn giọng hỏi.
“Đây thực sự là đồ của bọn em, không biết thế nào lại...” Chẩm Hàm muốn nói tiếp nhưng lại dừng lại.
“Vậy thì các em hãy nói cho tôi biết, các em mua ở đâu? Mua lúc nào? Còn hóa đơn mua hàng không?”
“Cái đó ai mà giữ lại.”
“Vậy được thôi.” Quản lý Lý vừa gác chân lên bàn vừa châm điếu thuốc, “Nói cho tôi biết công việc của cha mẹ các em, để tôi xem nhà các em có khả năng kinh tế để chu cấp nổi những thứ đồ này không.
Bọn họ ai cũng không chịu mở miệng trước, cứ đứng nhìn nhau.
“Em còn mất một hộp phấn mắt, trên đó có khắc tên của em, xem cái đó ở chỗ ai thì chính là người đó.”
“Chỉ là, muốn lục soát thì phải lục soát tất cả mọi người, tại sao cứ nhằm vào bọn em?” Có người lên tiếng.
“Vậy thì lục soát tất cả mọi người.” Quản lý Lý nói.
Không lâu sau, hộp phấn mắt đó đã được tìm thấy ở trong va li của Chẩm Khê.
Thấy hộp phấn mắt đã bị vỡ nát và một vài khuôn đã hết phấn, Chẩm Khê liền ngán ngẩm nhìn lên trần.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, có thực sự muốn hỏi Chẩm Hàm một câu, bao giờ mày mới thông minh lên được hả? Cái trò ngu ngốc này mà sao mày cứ thích xài đi xài lại bao nhiêu lần như thế? Không thấy chán sao?
Ánh mắt sắc lạnh của quản lý Lý nhìn qua, nói: “Chẩm Khế, em có gì muốn nói không?”
“Em cần gì phải làm vậy?” Chẩm Khê nói, “Nếu em muốn có thì em không biết đi mua sao?”
“Chị mua nổi không?” Chẩm Hàm lên tiếng.
“Tôi tin Chẩm Khê.” Mã Tử Du lên tiếng, “Nếu cậu ấy muốn thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là tôi sẽ cho cậu ấy, không cần phải làm cái trò trộm cắp bỉ ổi như vậy. Bây giờ thì tính chất của sự việc đã không chỉ dừng lại ở việc trộm cắp, mà còn liên quan đến việc vu oan giá họa.”
Chẩm Khê nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn.
“Đó là suy nghĩ riêng của em, dù gì đồ cũng tìm được trong va li của Chẩm Khê, coi như sự việc cũng đã sáng tỏ. Nhưng dù sao em cũng không truy cứu nữa thì tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, giải tán đi.”
Chẩm Khê trố mắt đứng nhìn, chuyện này sao lại là do cố làm rồi? Sao lại có thể phán xét như vậy được?
Chẩm Khê ngước lên nhìn, thấy Chẩm Hàm và một kẻ đồng bọn với nó đang nhìn cô cười ẩn ý.
Trong lòng cô đã hiểu.
Trong lòng quản lý Lý chắc chắn cũng đã biết rõ, nhưng do bọn họ có quá nhiều người, sợ phạt không nghiêm. Chi bằng để mình cô chịu tội, dù gì cũng nói là không truy cứu nữa, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Chẩm Khê, em xin lỗi Mã Tử Du đi, chúng tôi sẽ cho em cơ hội để sửa sai và sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài. Giải quyết mâu thuẫn xong thì sau này vẫn là chị em bạn bè tốt của nhau.” Quản lý Lý nói.
“Ha ha.” Chẩm Khê bật cười thành tiếng.
“Cũng không phải lần đầu tiên.” Có người lên tiếng nói, “Nghe nói trước đây Chẩm Khê vì gian lận trong kỳ thi mà bị hủy bỏ thành tích thi, còn vì trộm tiền trong nhà mà bị bố đuổi ra khỏi nhà. Người như vậy làm ra chuyện lần này cũng không có gì là lạ, em nghĩ nên đuổi cậu ta ra khỏi ký túc xá mới đúng.”
Có người còn phụ họa thêm: “Thưa quản lý Lý, thưa thầy cô, chúng em không muốn luyện tập cùng với một người như Chẩm Khê ạ.”
“Chẩm Khê, lời bạn ấy nói có phải thật không?”
“Thật hay giả thì cũng không thể nghe từ một phía được. Còn về lời đồn em gian lận trong kỳ thi, trên ti vi cũng đã đưa tin, hoặc lên mạng tra là thấy, em không cần phải giải thích nhiều. Còn về việc trộm tiền rồi bị đuổi ra khỏi nhà, việc đó ở đồn cảnh sát cũng có lưu trữ hồ sơ vụ án, cô dựa vào chút quan hệ điều tra một chút là ra ngay. Thật
là...”
Chẩm Khê nhìn Chẩm Hàm, ánh mắt vô cùng thảm thương.
“Tại sao mọi người lại có thể tin lời đứa con gái của một kẻ giết người và em gái của một kẻ nghiện ma túy vậy.”
“Chị nói cái gì?” Chẩm Hàm hét lên.
“Mẹ mày không phải là do giết người không thành nên từng phải vào tù sao? Anh ruột của mày không phải là do nghiện hút mà phải vào trại cai nghiện sao? Tục ngữ nói, mẹ nào con nấy, chậc chậc, mày...”
Chẩm Khê còn chưa nói dứt câu đã bị Chẩm Hàm đẩy ngã xuống sàn.
Chẩm Khế ngồi dậy, bắt chước theo Mã Tử Du lấy ví rồi rút thẻ ra, cô đặt hai tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim trước mặt quản lý Lý, nói: “Em thích cái gì thì sẽ tự mua, không cần phải ăn cắp.”
Quản lý Lý vừa nhìn thấy quyền hạn của những tấm thẻ đó thì liền hiểu rõ.
“Mọi người xem cái va li này đi.” Chẩm Khê mở cái va li ra trước mặt mọi người, “Cái va li này không đáng giá hơn mấy cái chai lọ kia sao? Bỏ mấy cái đồ đó vào trong này em còn sợ làm bẩn nữa là.”
“Đúng là xấu xa đến không biết xấu hổ, còn không bằng cả tên ăn mày. Nếu là ăn mày, em muốn xin chị thì chị cũng thương tình cho em vài cái. Nhưng em lại ăn cắp, đã vậy lại không chịu thừa nhận, rồi còn đổ thừa cho người khác, đúng là không biết xấu hổ!” Mã Tử Du cầm đồ vứt mạnh xuống trước mặt Chẩm Hàm.
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58