Chẩm Khê vô thức nhìn về phía Nhiêu Lực Quần, lòng thầm nghĩ, không biết có phải tổ tiên của tên này là Cổ Vương của Miêu Cương(*) hay không mà kiếp trước là mình, kiếp này là Hà Viện. Không biết đã bị cậu ta bỏ ký sinh hay sâu độc gì vào mà từ một cô gái tính cách tốt như vậy, lại bị hại thành cái dạng như
thế này.
(*) Ý chỉ người hay nuôi cổ trùng - sâu độc lâu năm đến điêu luyện thành thuật, đến khi bỏ sâu độc vào người thì sẽ khiến người đó phải chịu sự sai khiến của mình.
“Thật ra lúc đầu cậu nên cố gắng chăm chỉ hơn nữa, rồi vào được hẳn lớp chọn, đỡ phải chạy đi chạy lại như bây giờ, có một không chứ? Nhưng mà tôi nghe nói, sau này còn có cơ hội sắp xếp lại thứ hạng, điều chỉnh lớp học nữa đấy, cố lên nha!”
Chẳng thèm liếc ánh mắt của Hà Viện, Chẩm Khê đeo ba lô, ra khỏi lớp.
Cô không hiểu nổi, đám con gái bây giờ đều đang suy nghĩ những thứ vớ vẩn gì nữa. Có vẻ như lúc nào họ cũng ảo tưởng mình là nhân vật chính trong drama cung đấu, sau đó cố chấp mà chụp lên đầu Chẩm Khê cô cái danh nữ phụ độc ác trong phim.
Tạm thời không nói đến vấn đề cô có phải là nữ phụ hay cổ có độc ác hay không, cô chỉ muốn hỏi, dựa vào cái gì mà bọn họ cho là Chẩm Khê cô cũng mắt mù như bọn họ? Rằng cô có thể để ý đến một cây củi mục như Nhiều Lực Quần?
Thật đúng là:
Đến cuối năm, cô nhìn thấy Lâm Tụ trên ti vi, tham gia buổi lễ thường niên của Vân Thị. Trên cánh tay anh khoác theo tay của một cô gái xinh đẹp, chính là vợ của người anh trai ruột đã mất của anh - Sầm Nhiễm.
Những người cùng tham gia, còn có Vân Tưởng mà lần trước Chẩm Khể gặp ở KTV, cùng với anh trai của anh ta, Vân Tang và chị gái tên là Vân Ca.
Buổi lễ thường niên của Vân Thị, cũng tương đương với lẽ thường niên của hơn nửa cái làng giải trí. Ống kính vừa đảo qua một cái, xuất hiện ở trên ti vi đều là những đại minh tinh nổi tiếng. Đây mới chân chính là cảnh “Dập dìu tài tử giai nhân/Ngựa xe như nước, áo quần như nêm”.
Hiện tại Lâm Tụ vẫn còn đang học cấp ba, trên pháp luật cũng chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi, ở trong đám đông anh anh chị chỉ toàn người ngoài xã hội như thế kia, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, nhìn thế nào cũng thấy gầy yếu.
“Sao lại gầy yếu đáng thương được? Em cứ nói linh ta linh tinh, Anh thấy Lâm Tụ cũng được đấy chứ? Em thử nhìn lại mà xem, lưng ưỡn thẳng tắp như thế kia, tuyệt đối không luống cuống, rất có phong thái của ông trùm xã hội đen. Anh là anh thấy rất ổn mà.”
Mắt người nào thì chỉ nhìn được thế giới của người ấy. Những người khác chỉ nhìn thấy Lâm Tụ đang nở mày nở mặt. Nhưng Chẩm Khế chỉ cần nhìn thấy hai tay anh đặt lên trước đầu gối là biết hiện giờ tâm trạng anh đang rất sa sút.
Haizzz...
Hiện tại đúng là cái gì cũng có rồi, kẻ hầu người hạ, mặc kệ trong lòng người khác nghĩ như thế nào, dù sao trước mặt anh vẫn phải kêu anh hai tiếng cậu chủ. Còn về việc hiện tại anh sống có vui vẻ, thoải mái hay không, đó lại là câu hỏi mà vừa mới nảy ra trong đầu đã bị Chẩm Khê quyết định tránh né.
Báo cáo tổng kết cuối năm của Vân Thị năm nay là do anh chuẩn bị. Nhìn anh mặc comple phẳng phiu, bước đến trước micro, rõ ràng vẫn là dáng vẻ người con trai đoạn chính, đại diện cho học sinh trường số 7 trong ký ức của Chẩm Khê. Chỉ là hiện tại, những người ngẩng đầu lên nhìn anh đã không còn là đám học sinh non nớt của trường số 7 nữa, mà là đám người trưởng thành lọc lõi, đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Lúc phát biểu và báo cáo tổng kết, trong tay anh đến cái điện thoại di động tiêu chuẩn cũng không thèm mang theo. Bản báo cáo dài hơn mười nghìn chữ, vô vàn từ chuyên ngành và số liệu chi chít, đều được anh ghi nhớ ở trong đầu, và truyền đạt lại bằng giọng nói trầm thấp của anh.
Chẩm Khê nhắm mắt lại, yên lặng nghe. Thật ra cố nghe không hiểu nội dung mà anh muốn truyền đạt, nhưng trong giọng nói của anh cô lại nghe được ra thứ khác, ví dụ như - dã tâm.
Anh kết thúc bản báo cáo trong tiếng vỗ tay giòn giã, anh cả Vân Tang nhà họ đi đến trước mặt ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu nói với quan khách: “Đây là em trai nhà chúng tôi, mới từ nước ngoài trở về, sau này mong mọi người quan tâm, chỉ bảo nhiều hơn.”
Trên mặt Lâm Tụ mang theo nét cười ung dung. Đối mặt với ánh đèn flash nháy không ngừng mà mí mắt anh cũng không chớp lấy cái nào. Nhưng trong lòng anh có bình tĩnh như vẻ mặt hay không, Chẩm Khể không biết, và cũng không thể biết được.
Cô còn đang suy nghĩ, nếu như cô là Lâm Tụ nghe được câu nói kia, khéo có khi còn phun máu lên mặt Vân Tang cũng chưa biết chừng.
Anh đã trở về được bao lâu rồi? Lần đầu tiên lộ diện trước mặt mọi người, đó là do bố ruột anh, Vân Lĩnh, Chủ tịch hội đồng quản trị của Vần Thị tự mình đứng ra giới thiệu. Vân Linh lúc ấy, còn cái gì mà chưa nói sao, giới thiệu con trai của ông ta tốt đẹp biết bao nhiêu? Hơn cả nửa năm trời rồi, còn cần người như Vân Tang dùng cái giọng như kẻ bề trên để lôi kéo Lâm Tụ đi xã giao với truyền thông và đồng nghiệp trong buổi họp thường niên của tập đoàn sao?
Còn nói cái gì mà “Đây là em trai nhà chúng tôi, mới từ nước ngoài trở về.”
Anh ta có ý gì? Có phải muốn nói cho cấp dưới rằng, tuy rằng buổi tổng kết này của Vân Thị là do tên nhóc này đảm nhận, nhưng cũng chỉ là làm với mục đích rèn luyện cậu ta. Chủ sự chân chính của Vân Thị, ắt hẳn trong lòng mọi người đều đã biết rõ là ai.
“Tất cả mọi người đều biết, năm nay chính là năm Vần Thị gặt hái được nhiều thành công, đạt được thành tích trên nhiều phương diện đáng để tự hào. Nhưng mà một năm này, đối với gia đình chúng tôi, với Vân Thị mà nói, cũng là một năm nhiều trắc trở. Bác hại của tôi bệnh nặng, em họ Vân Sênh cũng đột ngột qua đời. Bác hai bị giày vò bởi bệnh tật và nỗi đau mất con trai nên không thể tiếp tục cống hiến cho Vân Thị được nữa. Nhưng may mắn thay, những người làm tiểu bối như chúng tôi đã không khiến bác ấy phải thất vọng. Cuối cùng, năm nay cũng đã kết thúc với một thành tích có thể khiến bác ấy vui lòng. Vấn Tụ...”
Vân Tang đang thao thao bất tuyệt bất chợt gọi tên Lâm Tụ, hỏi: “Năm tới, vẫn nên có triển vọng mới thì tốt hơn. Đối với một năm trong tương lai này, em có kỳ vọng gì?”
“Hy vọng bố luôn khoẻ mạnh.”
“Đúng vậy. Năm mới cũng hy vọng bác hai mau chóng khỏe lại. Nửa đời trước của bác đã hết sức tận tụy vì Vân Thị, hiện tại cũng đến lúc nên nghỉ ngơi hưởng phúc rồi.”
Xem đến đây, Lý Minh Đình nặng nề thở dài một hơi: “Cái đám người trong cái vòng tròn danh lợi này nói chuyện cũng vòng vo bỏ mẹ. Em nói xem, anh họ của Lâm Tụ nói thế là có ý gì? Có phải là muốn thông báo cho mọi người rằng, ba anh em bọn họ dù không có chủ tịch Vân Thị thì vẫn có thể điều hành Vân Thị kinh doanh rất ổn, thậm chí còn rất tốt hay không? Đây đâu phải là cuộc họp tổng kết thường niên gì nữa, rõ ràng là đại hội tuyên thệ của ba anh em nhà họ còn gì.”
“Đúng.”
“Lại còn cái gì mà hy vọng sức khỏe của bố Lâm Tụ mau chóng khỏe lại. Đây rõ ràng là đang nói cho Lâm Tụ biết, đừng nói bố mày chẳng còn sống được bao lâu, cho dù ông ta khỏe như trâu, ăn ngon ngủ ngon, người nắm quyền Vân Thị hiện tại cũng vẫn là ba anh em tao. Chú em lượn đầu thì lượn nhanh cho mát mẻ.”
“Chính là ý này mà.”
“Em nói xem, sao lúc trước Lâm Tụ lại phải trở về? Mặc dù ở đây sống không sung sướng gì cho cam, nhưng cũng không đến nỗi phía trước có hổ, phía sau có sói như bây giờ. Em nói xem, chẳng may bố cậu ta nhắm mắt xuôi tay, vậy cậu ta lại chẳng biến thành cá trên thớt cho ba anh em nhà kia giày vò hay sao? Đến lúc đó muốn chiên muốn rán cũng chỉ là một câu nói mà thôi.”
“Sẽ không đâu.” Chẩm Khê nói.
Lý Minh Đình nhìn cô một lúc, sau đó bật cười: “Anh biết em đang nghĩ gì. Nghe nói lúc ấy là em sống chết khuyên Lâm Tụ trở về đó. Nếu như cậu ta sống khổ sống sở, em còn không áy náy đến chết chắc? Chẩm Khê, em như vậy cũng đâu có khác gì với bịt tai trộm chuông đâu?”
“Ngậm cái miệng thối của anh lại đi!”
Một năm này trôi qua rất nhanh. Khi mà những cơn gió phất qua, mang theo một hương vị đìu hiu rõ ràng, khi mà hàng cây hai bên đường đã rụng sạch lá, trong một ngày tuyết rơi nhè nhẹ, Chẩm Khê đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ một của lớp mười.
Kết quả thi cuối kỳ lần này vẫn như hội thi giữa kỳ. Nhưng nằm ngoài dự đoán là, cô còn giành được một khoản tiền thưởng không nhỏ.
Bà ngoại cô và các đối thủ cạnh tranh trong học tập vốn đã không còn kinh sợ với thành tích học tập của cô nữa. Đến bây giờ, người còn hứng thú với thành tích của cô có lẽ cũng chỉ còn người của công ty Melon mà thôi.
Từ lúc trước khi thi cuối kỳ, cô giáo Tần đã cố ý nói chuyện riêng với cô bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành, yêu cầu cô hãy cố gắng thi được kết quả thật tốt.
“Bây giờ trên mạng luôn có nhận xét rằng, nghệ sĩ và thực tập sinh của công ty chúng ta đều là bọn trẻ ranh không được học hành đàng hoàng. Nói chỗ chúng ta là chỗ toàn thu nhận mấy đứa trẻ bụi đời. Một khi cái danh này trở nên thâm căn cố đế, sẽ có ảnh hưởng vô cùng không tốt đối công ty của chúng ta và nhóm Rainbow Girls. Cho nên Chẩm Khê.” Cô Tần vỗ lưng cô, dặn dò: “Công ty có dự định nâng đỡ những học trò có thành tích xuất sắc lên làm đại diện, nếu như em có thể duy trì thành tích học tập xuất sắc thì em nhất định có thể được ra mắt.”
Chẩm Khê cười ha ha, xoay mặt cái liền đem lời này vào tai trái ra tại phải luôn. Cô cũng không hiểu những người này lấy đâu ra tự tin mà nói vậy? Dựa vào cái gì mà cô phải cố gắng đi học thì mới được debut? Từ đầu đến cuối, lý do Chẩm Khế cô chịu cố gắng học tập, chẳng qua chỉ là vì cô muốn đi học mà thôi.
Chỉ như thế mà thôi.
Thời gian các trường cấp hai, cấp ba trong toàn thành phố Y công bố kết quả thi cuối kỳ cũng khá sát nhau. Trong buổi Chủ nhật tập luyện trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, nhân viên trong cả công ty đều không hẹn mà cùng hỏi thăm về kết quả học tập của các thực tập sinh.
Thông thường những lúc như thế này, ai thi kém thì người đó xấu hổ.
Vốn Chẩm Khê cũng không muốn giả bộ gì cả, nhưng lại có người cố tình nói: “Bình thường em đều quá cố gắng tập luyện, nên học hành cũng hơi bị chểnh mảng.”
Như bọn họ mà cũng được gọi là cố gắng cơ à? Vậy tập nhảy đến mức lòng bàn chân bị rớm máu như Chẩm Khê thì phải dùng câu văn mỹ miều nào để tả được nhỉ?
Cho nên khi giáo viên dạy nhảy hỏi kết quả học tập của cô, cô nói với vẻ mặt đầy vô cùng hối lỗi và hổ thẹn: “Không đạt được như dự đoán đầu ạ.”
Sắc mặt cô giáo Tần lúc này lập tức sụp đổ, nếu không phải đang có mặt nhiều người như vậy, có lẽ bà ta đã mở mồm ra mắng nhiếc rồi.
“Bình thường em cũng đã tập luyện rất cực khổ rồi, chắc là vừa mới bắt đầu nên chưa cân bằng được giữa việc học và tập luyện. Lần sau cố gắng là được. Hơn nữa, em còn có thể học ở trường số 7, trường chuyên nằm trong top 100 đã là rất xuất sắc.” Cô giáo dạy nhảy an ủi.
“Chẩm Khê, lần thi này em đứng thứ mấy?”
“Thứ ba ạ.”
“Thứ ba từ dưới lên ấy hả?” Có người hỏi ra thành tiếng.
Lúc này mới lộ ra sự “thông minh” của Chẩm Hàm, nó quay lưng lại, không thèm liếc Chẩm Khê lấy một cái, cũng không cho Chẩm Khê có cơ hội khoe khoang ra trước mặt mình.
“Đứng thứ ba toàn khối ạ.”
Cô giáo Tần ngay lập tức liền bật cười.
“Thế này mà còn không tốt sao?” Giáo viên dạy nhảy hỏi.
“Ba năm cấp hai em đều đứng thứ nhất, lần này thì không tốt, còn bị cô giáo phê bình nữa.” Nói xong, cô còn sụt sịt mấy cái như chực khóc.
Thông qua tấm gương trước mặt, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường, đố kỵ của các thực tập sinh khác.
“Nào, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng bạn Chẩm Khê đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi này nào.” Cô giáo Tần vui mừng, bắt mọi người vỗ tay chúc mừng Chẩm Khê.
Đừng nói những người khác, ngay cả Chẩm Khê cũng bị ù ù cạc cạc với sự phấn khởi bất thình lình của cô giáo.
Cứ như vậy đến hơn một tháng sau, cô giáo Tần bảo bọn cổ tập trung lại một chỗ rồi thông báo: “Đài truyền hình KS đang dự trù tổ chức một cuộc thi tài năng dành cho các nữ sinh, yêu cầu mỗi công ty có thực tập sinh dự bị đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Công ty của chúng ta đã quyết định, cử Chẩm Khê cùng với hai bạn khác tham gia, hiện tại chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt, chúc mừng cho bạn ấy.”
Một cuộc thi tài năng bất thình lình chợt đến, một nhiệm vụ vô cùng đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng. Ngay cả Chẩm Khê cũng đã quên mất ân oán với những người khác, ánh mắt trống rỗng nhìn người đối diện một lúc lâu.
“Vì sao vậy ạ?”
Người buột miệng hỏi câu này không phải Chẩm Khê. Tuy rằng cô cũng rất muốn biết vì sao.
“Bình thường cổ đôn đốc các em học hành, các em lại coi như gió thoảng bên tai. Không phải lần trước cô đã nói rồi sao, công ty vì hình tượng sẽ nâng đỡ những ai có thành tích xuất sắc lên làm đại diện cho tập thể: Kết quả thi cuối kỳ vừa rồi của Chẩm Khê rất tốt, cô đã báo cáo thành tích của bạn ấy lên tổng công ty. Công ty cũng đã kiểm tra tổng hợp các kỹ năng rồi, nên mới quyết định trao cơ hội này cho bạn ấy.”
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58