Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 120: Sự hoang man của Chẩm Khê

/395
Trước Tiếp
“Mọi người! Thời gian luyện tập bắt đầu từ bây giờ. Chúng ta...” Lâm Sâm vẫy tay chào, “Một tuần sau gặp lại.” Chẩm Khê nhanh chóng trở về chuyển đồ đạc sang phòng ký túc xá của lớp C. Cô ở cùng phòng với Đoạn Ái Đình và Bạch Yến. Chẩm Khê không thèm để ý đến ánh mắt xem thường của Đoạn Ái Đình. Cô vứt hành lý vào phòng xong là mau chóng đến phòng luyện tập. Chị Lâm Sâm nói rất đúng, bắt đầu từ giờ phút này, phải bắt đầu luyện tập ngay. Đồng thời, cạnh tranh cũng bắt đầu từ giây phút này. Chẩm Khê thật sự muốn cảm ơn bản thân vì đã tự ép mình nuôi dưỡng cảm giác cấp bách và ý thức cạnh tranh trong nhiều năm qua. Cô đã quá quen thuộc với sự cạnh tranh nên biết rất rõ, không cần thiết phải tốn thời gian lên kế hoạch cho bảy ngày tiếp theo. Chỉ cần không chết được thì phải tiếp tục luyện tập, luyện tập và luyện tập. Tổ phụ trách chương trình sắp xếp chương trình học cho các cô là, buổi sáng học thanh nhạc, buổi chiều học vũ đạo, tối và tối tự chủ động luyện tập. Sự sắp xếp này không khác mấy với chương trình học trong kỳ tập huấn nghỉ hè của công ty Melon. Nhưng so sánh về cường độ thì, kỳ tập huấn đó của Melon chỉ như trò đùa mà thôi. Người chỉ đạo luyện tập vũ đạo cho bọn cô không phải các thần tượng nổi tiếng, mà là các giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp được mời từ bên ngoài tới. Tuy những người này không nổi tiếng như các ngôi sao nhưng lại khá có trách nhiệm. Tuy vậy, bọn họ cũng chỉ có thể dạy cho bạn có những động tác vũ đạo trong bài hát này. Bọn họ dạy là một phần, chủ yếu vẫn là chính mình phải tự luyện tập, còn cuối cùng bọn cô biểu diễn ra cái dạng gì thì không liên quan đến họ. Tổ phụ trách chương trình có nói các huấn luyện viên sẽ thỉnh thoảng đến kiểm tra bất chợt, hy vọng mọi người chú ý. Người khác suy nghĩ như thế nào thì Chẩm Khê không biết, thời khắc cô đứng ở trong phòng luyện tập, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ “Cạnh tranh, cạnh tranh!” và “Lên A, lên A!” Toàn bộ hai mươi ba thực tập sinh của lớp C cùng tập trung luyện tập trong một phòng. Trước mặt bọn họ là một tấm gương lớn, có thể nhìn thấy rõ những người khác nhảy như thế nào, và mình nhảy như thế nào. Những động tác vũ đạo này được bọn cô học trong vòng hai ngày. Có mấy thực tập sinh học thuộc được rồi, các giáo viên liền để những người đó giúp mọi người luyện tập. Nhưng chính họ cũng phải luyện tập cho mình nên không có thời gian chỉ dạy từ từ từng động tác một cho từng người, nên những người không học được thì vẫn hoàn không biết. Chẩm Khê không nghĩ sẽ không phiền đến ai cả, cô dùng máy phát video vũ đạo của chương trình để nhìn, sau đó tự mình luyện tập từng chút một. Lúc cô học xong tất cả các động tác vũ đạo thì đã là rạng sáng ngày thứ ba. Trong quá trình này, cô còn phải dành một phần tinh thần đi nhớ ca từ và nhạc. Chẩm Khê cũng không có kế hoạch rõ ràng, không biết bình quân một ngày cô có thể ngủ được đến bốn giờ hay không? Buổi sáng ngày thứ tư, trong giờ luyện tập thanh nhạc, huấn luyện viên Pink tới, muốn chỉ dạy mọi người về phần hát. Có lẽ trong toàn bộ lớp C, cô ấy chỉ nhớ được mỗi Chẩm Khê, nên Chẩm Khê bị lôi lên làm mẫu trước. Huấn luyện viên Pink nói với cô: “Hơi thở của em không được ổn định, đến lúc lên sân khấu phải vừa hát vừa nhảy thì khó mà hát ra được âm thanh.” Chẩm Khê ham học hỏi: “Vậy em nên làm thế nào ạ?” “Ở chỗ chúng ta không phải có phòng luyện tập thể dục đấy à? Em vừa chạy bộ trên máy vừa luyện chứ sao.” Cô ấy nói cho cô nghe lời này, cũng là nói cho tất cả các thực tập sinh lớp C đang có mặt ở đây. Chẩm Khế nghĩ, sau khi được chỉ bảo chắc hẳn sẽ có một vài người nghe theo mà vừa chạy bộ trên máy vừa tập hát giống như cô. Nhưng sự thực thì trong phòng tập thể hình chẳng có một bóng người. Cũng đúng, hiện giờ mọi người còn đang bận đối phó với bài kiểm tra xét lại thứ hạng, làm sao có thời gian để tập thể dục. Thực chất Chẩm Khê cũng rất bận, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cân đối bằng cách co ngắn lại thời gian ngủ. Lúc ở nhà ăn gặp Hàn Y, cô hỏi: “Tiến độ của bên bọn em thế nào rồi?” “Chỉ có luyện tập, ngoài luyện tập ra thì không còn gì khác.” “Bên em học xong vũ đạo từ lúc nào?” “Lúc chạng vạng tối ngày đầu tiên đã học xong rồi, các giáo viên dạy vũ đạo đều rời đi hết, sau đó bọn em tự luyện tập.” Chẩm Khể nghe mà đầu như ù đi. “Lát nữa em có thời gian không, có thể nhảy cho chị xem một lần không?” “Được chứ, nhưng sao thế?” “Chị chỉ muốn biết phải luyện tới trình độ nào mới có thể vào được lớp A.” Hàn Y tự mình nhảy lại bài vũ đạo đã cho Chẩm Khê một bài học sâu sắc. Vũ đạo phức tạp như vậy mà người ta nhảy không sai tí nào, động tác linh hoạt, thành thạo, điêu luyện. Chẳng bù với Chẩm Khê, dù cô đã nhớ hết các động tác, nhưng chỉ cần hơi phân tâm tí thôi là sẽ bị lỡ nhịp, không theo kịp nhạc. Điều này khiến Chẩm Khê càng không dám thả lỏng, sáng nào cô cũng là người đến phòng tập sớm nhất, ban đêm là người cuối cùng đi ngủ, một ngày cô ngủ không đến hai tiếng đồng hồ. Lúc này, tổ phụ trách chương trình báo với mọi người đến phòng thu để quay phần giới thiệu cá nhân. Mọi người có một phút được quay riêng, vì để nắm chắc thời gian có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả mà tất cả đã phải vận dụng hết đầu óc. “Đây là phần giới thiệu mà chương trình muốn tải lên mạng trước để tuyên truyền, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, các em phải để ý đấy.” Tổ đạo diễn nói, “Nếu cần đạo cụ gì thì phải nói với tổ đạo diễn ngay.” Chẩm Khể nghe thấy có người nói muốn đàn piano, có người lại muốn giày múa ba lê, cái gì cũng có. Bạch Yến đến hỏi cô: “Cá nhân em muốn giới thiệu như thế nào?” “Em cũng không biết, hiện tại em chẳng còn tâm trí đầu để nghĩ đến cái khác được.” “Phần giới thiệu này rất quan trọng, em nên tạm gác lại những cái khác đã.” “Thời gian quá gấp.” Chẩm Khê hơi lo lắng, “Chỉ còn ba ngày nữa là đến lúc kiểm tra lại rồi, đến bây giờ em vẫn chưa nhở hết toàn bộ động tác.” “Em yêu cầu quá cao đối với mình rồi. Em xem trong phòng tập của chúng ta, có bao nhiêu người còn chưa theo kịp nhạc chứ, trong đó có cả chị nữa này.” Chẩm Khê nhìn cô ấy, cô hỏi một vấn đề mà mình đã muốn hỏi từ lâu: “Các chị đều không muốn vào lớp A sao?” Lợi ích lớn như vậy bày ra ở trước mắt mà không cảm thấy hấp dẫn sao? Cô còn tưởng rằng Đoạn Ái Đình rất có tham vọng lên được lớp A, dù phải liều mạng cũng phải vào được đó. Nhưng căn cứ vào sự quan sát của cô, dù Đoạn Ái Đình cũng khá chăm chỉ luyện tập, nhưng không đến mức mất ăn mất ngủ như Cẩm Khê. Trong lớp C, hình như chỉ có một mình cô lo lắng gấp gáp như thế. Bạch Yến kéo cô đến phòng vệ sinh: “Chị nói nhỏ cho em biết, dựa theo tiến trình của chương trình, vòng loại đầu tiên sẽ được công bố sau khi chương trình phát sóng được bốn tập. Từ giờ cho đến lúc đó, chủ đề đánh giá lần thứ hai của chúng ta sẽ được đưa ra, đó mới là phần mấu chốt ảnh hưởng đến bình chọn thứ hạng. Chẩm Khể cảm thấy khó hiểu, cô vẫn chưa rõ chuyện đó có liên quan gì đến chuyện có được vào lớp A hay không? “Em có biết Cloud... Công ty của bọn chị đã lấy được toàn bộ kế hoạch của chương trình này từ trước rồi.” Chẩm Khể cảm thấy có hứng thú. “Sau khi kết thúc phần biểu diễn bài hát chủ đề. 130 thực tập sinh sẽ được chia làm mười nhóm, mỗi nhóm mười ba người, tiến hành đánh giá theo năm chủ đề, 1 chọi 1.” “Sau đó thì sao.” “Mỗi nhóm đều sẽ có vị trí trung tâm tiếng, đãi ngộ không chênh lệch nhiều với việc làm trung tâm của ca khúc chủ đề lần này đâu.” “Em hiểu rồi.” Mười ba người cùng tranh một vị trí vẫn dễ dàng hơn 130 người cùng tranh. “Do đó, phần lớn mọi người đều cảm thấy không cần thiết tiêu tốn quá nhiều sức lực vào lần đánh giá đầu tiên trong ca khúc chủ đề. Chị cũng nghĩ như vậy.” Bạch Yến kéo tay cô, “Trong bảy ngày mà phải vừa học hát vừa học nhảy bài hát này thực sự quá khó. Bề ngoài thì phần đánh giá này cho tất cả mọi người cơ hội, nhưng trên thực tế nó vẫn thiên vị cho thực tập sinh của hai lớp A, B hơn. Các lớp khác khó mà thăng hạng lên thẳng lớp A được.” Bạch Yến nói thầm vào tai cô: “Nến em nhìn mà xem, bây giờ mọi người đều đặt sự chú ý cả vào việc thu hình giới thiệu này. Nếu đoạn phim giới thiệu của em thu hút được người xem, chưa biết chừng nó sẽ ảnh hưởng đến giai đoạn biên tập hậu kỳ của đạo diễn, dù sao nó cũng còn tùy thuộc vào vận may nữa...” Bạch Yến nhìn cổ và nói với vẻ nặng nề, “Em xem cái ca khúc chủ đề này chỉ có ba phút, mỗi người có thể được chia bao nhiêu lần quay đặc tả chứ.” “Thế còn chuyện phát liên tục trên 'Happy Everyone', các chị không cảm thấy hứng thú với nó sao?” “Đương nhiên là có rồi, nhưng nó là phần phúc lợi được đặc biệt chuẩn bị riêng cho các thực tập sinh ở lớp A. Trước đó chị cũng đã nói, những thực tập sinh khác khó mà đạt đến được.” “Không cố gắng thì làm sao biết được...” Chẩm Khể nghĩ sao nói vậy. Bạch Yến cười: “Trong lòng ai cũng hiểu, cái chương trình này không chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện. Phần đánh giá theo ca khúc chủ đề lần này là sân khấu duy nhất, cũng là cuối cùng cho những người có thực lực chuẩn bị.” Trò chuyện với Bạch Yến xong, Chẩm Khê lại càng cảm thấy hoang mang hơn. Cô không biết việc mình dốc hết tâm huyết, sức lực, khắc khổ luyện tập như thế này còn có ý nghĩa gì nữa. Cô đi qua xem từng lớp luyện tập, cũng có những cô bé tập luyện rất chăm chỉ, nhưng cũng có rất nhiều người giống như Đoạn Ái Đình và Bạch Yến, tập vừa đủ để không bị tụt lại là được. Chẩm Khê cố ý đi đến lớp F lúc ấy còn chưa tới 11 giờ đêm, nhưng trong phòng luyện tập của họ cũng chỉ có chưa đến năm người. Tình hình này không giống như trong tưởng tượng của Chẩm Khê. Lâm Sâm cũng đã nói rõ, những thực tập sinh của lớp F không thể tham gia vào việc ghi hình. Đã gấp đến mức như thế mà bọn họ còn chẳng thèm để vào tại sao? Hay là chuyện có thể tham gia ghi hình cho ca khúc chủ đề hay không vốn chẳng quan trọng lắm với bọn họ? Hoặc giống như Bạch Yến nói, bọn họ dự định bỏ qua phần đánh giá ca khúc chủ đề để chuẩn bị cho phần ghi hình giới thiệu cá nhân và phần tranh tài sau đó. Đột nhiên Chẩm Khể cảm thấy rất mệt mỏi. Những ngày qua, dù mỗi ngày đều luyện tập hơn mười giờ nhưng cũng không khiến cô cảm thấy mệt mỏi như bây giờ. Đó là một loại cô độc và cảm thấy hoang mang phát ra từ thể xác lẫn tinh thần. Cô bỗng muốn từ bỏ. Chẩm Khê đi về hướng ký túc xá, lúc đi ngang qua lớp A, có nghe thấy bên trong có tiếng bước chân rất đều nhịp. Cô mở hé cánh cửa để nhìn và phát hiện, toàn bộ mười một thực tập sinh của lớp A đều đang luyện tập. Hàn Y trông thấy cô nên hỗ tạm dừng. “Mọi người không nghỉ ngơi à?” Chẩm Khê hỏi. Có người trả lời cô: “Ngày kia là đánh giá rồi, bọn em không dám lơi lỏng.” Trên thực tế, từ quan sát của Chẩm Khê trong những ngày qua, thực sự chưa có ai có thể uy hiếp được vị trí của những cô gái này. “Các em đã rất tuyệt rồi mà.” “Nhưng vị trí trung tâm chỉ có một không phải sao?” Ở đúng, xuất phát điểm của bọn họ không giống cổ. Cô chỉ muốn vào được lớp A, còn thứ mà bọn họ nhắm tới là cơ hội được đứng ở vị trí trung tâm kia. “Chị đang đi về à?” Hàn Y hỏi. “Phòng tập của bọn chị không còn ai nữa, nên chị hơi sợ.” Chẩm Khê nói dối. Lớp trưởng tạm thời của lớp A đề nghị: “Vậy cậu có muốn vào luyện tập với bọn mình không.” Trong lòng Chẩm Khê hơi kích động, cô còn chưa kịp đáp thì Hàn Y đã kéo cô vào trong. Tiếng nhạc vang lên, Chẩm Khê đứng ở chỗ cuối cùng của đội ngũ, cùng luyện tập với những cô gái này suốt mấy giờ đồng hồ. Cho đến khi toàn thân thấm đẫm mồ hôi bước ra khỏi phòng luyện tập, Chẩm Khê đã không còn nhớ rõ mục đích ban đầu khi mình đi ngang qua lớp A là gì nữa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương