Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 134: ĐỊNH NGHĨA FAN

/395
Trước Tiếp
Buổi công bố thứ hạng đã ghi hình xong, Chẩm Khê cũng chẳng buồn nhìn sắc mặt của Đoạn Ái Đình với Chẩm Hàm nữa. Cô nghĩ, nếu như cô có thể duy trì thứ hạng hiện tại, sau cùng nhất định cô có thể nằm trong top 13 được debut. Đến lúc đó lại phải hoạt động nhóm với Chẩm Hàm, Đoạn Ái Đình tận một năm. Chẩm Khê ngẫm lại liền thấy đau đầu. Nhưng có đau đầu đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của sau này. Phiền phức lớn nhất trước mắt của cô, chính là nhóm “Catch me” chỉ còn lại có một mình cô. Mười hai thực tập sinh còn lại, toàn bộ đều đã bị loại sạch. Chẩm Khế một thân một mình đứng ở trong phòng luyện tập trống huơ trống hoác, chờ đợi các nhóm thừa người, loại bỏ xong sẽ đưa người sang bên này của cô. Cuối cùng, 35 thực tập sinh còn lại được chia làm năm nhóm nhỏ, mỗi nhóm bảy người. Nhóm của Chẩm Khê, trong vòng năm ngày phải bắt đầu luyện tập lại từ đầu. Họp nhóm lần thứ hai, người lại bị xác định trở nhóm trưởng kiêm người hát chính kiếm người nhảy chính - Chẩm Khê, lúc màn đêm vừa buông xuống liền ngã bệnh. Cô bắt đầu sốt cao, mắt mọc một cục lẹo, đau đến nỗi không mở mắt ra được. Ê-kíp chương trình thấy tình hình của cô không thể kéo dài thêm được, liền sắp xếp người đưa cô đến bệnh viện. Người đưa cô đi chính là đạo diễn Cát, cô ấy vừa đeo kính râm cho Chẩm Khê vừa nói: “Lát nữa ra khỏi cổng đừng nói chuyện với ai nhé.” Chẩm Khê còn đang buồn bực, nơi này là ngoại thành, lại còn là một ngôi trường sắp bị dỡ bỏ, ngoài cổng có ma nào được. Kết quả, ô tô mới vừa đến gần cổng, mấy người đang ngồi chầu chực trước cổng chính bất thình lình đứng bật dậy. Chẩm Khẽ liếc mắt một cái nhìn sang, bất ngờ, cả trai lẫn gái đều có, ít nhất phải có đến vài chục người. tô vừa mới tới cổng đã bị những người này chặn lại, bọn họ dí sát mặt vào cửa sổ để nhòm vào bên trong, miệng hộ: “Ai? Ai thế? Ai ngồi trên xe thế?” Có một cô bé thấy cửa sổ xe không đóng chặt, hở ra một khe hở, liền móc tay bám chặt lên đó để nhìn vào bên trong. Chẩm Khê sợ tay cô bé bị thương, liền hạ cửa sổ xuống dưới một chút, nhắc nhở: “Cẩn thận.” “Chẩm Khê!” Chỉ nghe người nọ hét to một tiếng, trèo lên cửa sổ nhìn cô, hét toáng lên, “Chị là Chẩm Khê nhà em sao?” Dứt lời, đám con gái xung quanh đều chen nhau tới, cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, vừa trèo lên cửa kính xe nhìn vào bên trong, vừa thét chói tai: “Chẩm Khê!” “Cẩn thận, mọi người cẩn thận.” Chẩm Khê nhắc nhở. “Bảo bối! Giọng em sao lại khàn như thế nào? Không phải bây giờ đang thi sao? Em định đi đâu thế?” Chẩm Khê chỉ nhìn thấy, một cô gái tuổi không lớn lắm, xố đoàn người chen lại đây, vừa hô “Chẩm Khê, bảo bối của chị!” vừa xô đẩy người bên cạnh vừa kêu to, “Đừng có chặn đường nữa, để cho bảo bối của tôi đi đi!” Chẩm Khê đờ người ra, mãi đến lúc xe khởi động lại lần nữa cũng vẫn chưa hoàn hồn lại. “Chị vừa rồi gọi em là gì cơ?” Chẩm Khể hỏi. Đạo diễn Cát mặt không chút thay đổi, nói: “Bảo bối.” Chẩm Khê lại càng thêm buồn bực, cô gái kia nhìn thế nào cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể gọi một đứa lớn tồng ngồng như cô là “bảo bối” được? Chẩm Khê quay đầu lại nhìn, có mấy cô gái vẫn còn chạy theo xe một quãng dài mới chịu dừng lại. “Thế này là sao ạ?” Chẩm Khê thắc mắc. “Không biết làm cách nào mà bọn họ biết được, chương trình của chúng ta đang ghi hình ở đây. Họ đã tới đây chầu chực mấy ngày rồi, canh giữ cả ngày cả đêm, chỉ cần có xe ra vào là đều bị cản lại.” Đạo diễn Cát liếc mắt nhìn Chẩm Khế một cái nói, “Chuyện hôm nay em rời khỏi nơi ghi hình lát nữa chắc chắn sẽ thành tin hot.” “Tin hot? Vì sao ạ?” “Cũng phải, các em cả ngày đều bị cấm túc ở bên trong nên không biết tình hình bên ngoài như thế nào.” Đạo diễn Cát chết một cầu, “Lát nữa vào nội thành rồi tự em xem thì biết.” Chẩm Khê còn muốn hỏi vào trong nội thành thì xem cái gì, nhưng đạo diễn Cát đã nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần. Chẩm Khê dựa sát vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Kể từ sau buổi ghi hình ca khúc chủ đề lần trước, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài ngôi trường bỏ hoang kia. Sau hơn một tiếng đồng hồ xóc nảy, xe mới đi vào đoạn đường trông khá tấp nập. Nhìn thấy các tòa cao ốc xuất hiện càng ngày càng nhiều, Cẩm Khê mới hiểu được đạo diễn Cát bảo cô xem cái gì. Từ lúc đi vào đoạn đường này, cô đã thấy rất nhiều biển quảng cáo ở trạm xe buýt có in gương mặt của thực tập sinh bọn cô. Có các thực tập sinh nhiều người hâm mộ như Đoạn Ái Đình, Bạch Yến, Chẩm Hàm, cũng có những người xếp hạng phía sau một chút như Hàn Y, Cam Như và Đường Nhân. Nhưng tất cả không ngoại lệ, đều dùng cỡ chữ cực kỳ to, cự kỳ rõ ràng để ghi tên và số báo danh của các thực tập sinh, đồng thời kèm theo câu [Hy vọng mọi người có thể quan tâm và ủng hộ nhiều hơn]. “Chương trình của chúng ta giàu như vậy cơ ạ?” Chẩm Khê hỏi. Vậy tại sao trước khi quay, còn ra vẻ là một công ty nghèo rớt mùng tơi. “Không phải là do chúng tôi làm. Với quy mô tuyên truyền rầm rộ thế này, chúng tôi lấy đâu ra nhiều kinh phí dự trù đến thế.” Đạo diễn Cát nói. “Vậy là do...” Trong óc Chẩm Khê vang lên một tiếng “ting”, hỏi lại: “Đây là do fan làm sao?” “Đúng thế, là để tuyên truyền, vận động phiếu bầu cho các em đó.” Nhiều tiền như vậy sao? Chẩm Khê kinh ngạc tột độ, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một chút xíu cảm giác phức tạp. Dọc suốt đoạn đường này, cô nhìn thấy không ít poster quảng cáo của những thí sinh dù nổi tiếng hay không nổi tiếng, chỉ là riêng của cô lại không có một cái nào. Quả nhiên, video one take hơn hai mươi triệu lượt view đều là do non-fan xem. Tới bệnh viện, đạo diễn Cát đi làm thủ tục, Chẩm Khê liền ngồi đợi. Trước khi đi, cô đã hơi hạ sốt, nhưng bây giờ hình như lại sốt trở lại, cả người không thoải mái chút nào. “Đan Đan?” Chợt nghe thấy xưng hô này, Chẩm Khế còn tưởng rằng chắc là có người cùng tên. Nhưng lúc cô quay đầu nhìn lại theo nơi âm thanh phát ra, liền thấy có một cô gái tuổi ngoài hai mươi đang nhìn cô. “Đan Đan?” Người nọ nhìn cô, lại gọi một tiếng. Chẩm Khế chắc chắn, cô hoàn toàn không quen biết người này. Người nọ đi về phía Chẩm Khê, hỏi: “Em là Chẩm Khê đúng không?” Chẩm Khê hoảng hốt, vô thức gật đầu. “Trên trang web W có tin, hôm nay em rời khỏi chỗ quay mà chị còn không tin. Em tới đây làm gì? Khám bệnh à? Có chỗ nào không khỏe sao?” Giọng điệu nói chuyện của người này khiến cho cô có một cảm giác dường như hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi. Nhưng sự thực là, cô không hề quen biết người này. Người nọ vươn tay ra, định chạm vào chiếc kính râm của cô, Chẩm Khê liền né sang. “Xin lỗi, chị không cố ý.” Người nọ ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp, “Mắt em không thoải mái sao?” Chẩm Khê vẫn duy trì động tác dựa lưng vào ghế. Cô không muốn nói chuyện với người này, chị ta tạo cho cô cảm giác giống như một tên buôn người ấy. “Em đừng sợ, chị không phải người xấu, chị cũng là Đan Đỉnh Hạc (Sếu Đầu Đỏ)* mà.” Người nọ cười vô cùng dịu dàng. “Sếu Đầu Đỏ?” Chẩm Khê lặp lại một lần, nghĩ thầm, đây là cái quái gì thế. “Em không biết sao? À, chị quên mất, em vẫn luôn ở trong khu vực cấm túc. Sếu Đầu Đỏ, chính là tên fandom của em.” (*)Đan Hinh Hạc (Sếu Đầu Đỏ): âm Hán Việt là đan đỉnh hạc, lấy chữ “đan” trong Đan Đan, tên của Chẩm Khế. Cô gái kia rút điện thoại di động ra đưa cho Chẩm Khể xem, trong thư viện đều là ảnh chụp của Chẩm Khê, hình chụp màn biểu diễn trên sân khấu theo chủ đề đánh giá nhóm lần thứ hai. Vậy là cô đã gặp được... Fan ngoài đời thật sao? Chẩm Khê đột nhiên có chút hoảng hốt, lập tức quay đầu tìm kiếm đạo diễn Cát. Cô thật sự không biết nên ứng phó thế nào với tình huống lúng túng trước mắt này. Cũng may, đạo diễn Cát kịp thời xuất hiện, nói với người kia: “Thật xin lỗi, Chẩm Khê của chúng tôi hiện tại không tiện nói chuyện.” Chỉ thấy cô gái mới vừa rồi vẻ mặt còn dịu dàng ngay lập tức liền nghiêm mặt lại, trừng đạo diễn Cát, lạnh lùng nói: “Sao lại không tiện? Có phải các người ngược đãi em ấy hay không? Có quay về nói lại với Hoắc Lâm Khải, nếu như Đan Đan xảy ra chuyện gì là gã không xong với chúng tôi đâu.” Hoắc Lâm Khải chính là Tổng đạo diễn có bộ râu quai nón của bọn cố. “Không có chuyện đó đâu.” Đạo diễn Cát nói. “Không có cái gì cơ? Nếu là không có thì vì sao cô lại đưa Chẩm Khê đến bệnh viện?” Cô gái kia giật lấy bệnh án và đơn đăng ký khám bệnh trong tay đạo diễn Cát. Sau khi nhìn thoáng qua, cô ấy trợn ngược hai mắt lên, hỏi: “Sao phải đến khoa mắt? Mắt của con bé làm sao vậy?” Cô gái kia nhìn về phía Chẩm Khê, lại dịu dàng nói: “Đan Đan, em đừng sợ, bị uất ức gì thì cứ nói ra, bọn chị sẽ bảo vệ em.” May mà Chẩm Khê có cặp kính râm che mặt, nếu không với vẻ mặt ù ù cạc cạc này của cô trông đúng là quá đần độn. Đúng lúc đó, thang máy tới, đạo diễn Cát kéo Chẩm Khê đi vào. Cô gái kia còn muốn vào cùng, đạo diễn Cát liền ngăn lại, cảnh cáo: “Xin đừng đi theo nữa, nếu không tôi sẽ thông báo cho bảo vệ của bệnh viện đấy.” Cô gái kia cầm lấy di động chỉ vào đạo diễn Cát, nổi giận đùng đùng nói: “Cô tên là gì? Cứ chờ đó cho tôi. Lát nữa tôi về sẽ up hình cô lên trên mạng.” Đạo diễn Cát không để ý tới chị ta nữa, nhấn nút đóng cửa. Thang máy bắt đầu đi lên, Chẩm Khê nhịn không được hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?” “Không có chuyện gì đâu, đại khái là bây giờ fan hâm mộ đều mắc chứng “hoang tưởng bị hại”, cả ngày đều có suy nghĩ ê-kíp chương trình ngược đãi các em. Hashtag #Đánh bại Hoắc Lâm Khải đầu chó đã treo trên top hot search mấy ngày nay, chúng tôi cũng quen rồi.” “Chị ấy mới vừa nãy nói cái gì mà Sếu Đầu Đỏ...” “Em biết cũng không sao cả, fan hâm mộ của em lấy tên là Sếu Đầu Đỏ.” Chẩm Khê hoàn toàn nghẹn lời, trong đầu nghĩ thầm, đây là cái quái gì thế. So với cái tên fandom “Chẩm Đẩu” (Gối đầu) của kiếp trước còn không bằng. (Gối đầu: âm Hán Việt là chẩm đầu, lấy chữ Chẩm trong tên của Chẩm Khê.) “Vì sao lại gọi thế...” Chẩm Khê nhỏ giọng thầm thì một câu. “Tên thân mật của em không phải là Đan Đan sao?” “Sao bọn họ biết được?” “Ngay cả bài thi vào trường của em bọn họ còn lấy được nữa là, còn cái gì mà họ không biết nữa đâu?” Sau khi kiểm tra xét nghiệm một loạt, bác sĩ cho ra kết luận, tất cả những phản ứng xấu của cô hiện tại, đều là do sức đề kháng của hệ miễn dịch trong cơ thể bị giảm sút. “Gần đây cháu quá mệt mỏi.” Chú ý, bác sĩ không hỏi cô gần đây có phải quá mệt mỏi hay không, mà là nói thẳng, gần đây cháu quá mệt mỏi. Chẩm Khê cùng bác sĩ nhìn nhau, nghĩ thầm, sao bác sĩ biết được? “Xem chương trình của các cháu, bác thấy cháu thật sự quá liều mạng. Trẻ con mới hơn chục tuổi đầu, như vậy không tốt đâu.” Chẩm Khê không nói gì, trong lòng lại có chút buồn bực, cái chương trình này có thể hot đến mức độ này cơ à? “Tóm lại, cháu cứ nằm viện đi, trước tiên phải tiêu viêm đã.” Đạo diễn Cát đi làm thủ tục và nộp viện phí, trước khi đi liền nói với bác sĩ: “Có thể để cho con bé này ở với bác sĩ một lúc được không ạ? Tôi sợ...” “Không thành vấn đề, chị cứ đi đi.” Bác sĩ phất tay. Đợi đạo diễn Cát vừa đi, cô ấy liền rút một xấp báo từ trong ngăn bàn ra, đưa cho Chẩm Khế xem. “Hôm nay lúc đọc tờ báo này, cô còn nói, đứa nhỏ này thật là may mắn.” Chẩm Khê cầm lấy quyển tạp chí, liếc mắt một cái, liền thấy ảnh của mình. Cả một trang báo in màu sắc rực rỡ, có ảnh chụp của cô trong cuộc thi, mấy chữ to ở phía trên đầu chính là: “Quý trọng Chẩm Khê.” Phía dưới là phần giới thiệu về cô dài mấy trăm chữ. “Fan của cháu vừa có tiền lại vừa có tâm. Trên tàu điện ngầm mỗi ngày cô đi làm, chỉ cần ngước mắt lên là nhìn thấy quảng cáo tuyên truyền vận động bỏ phiếu cho cháu.” Là như vậy sao? Chẩm Khê chăm chú nhìn tờ báo kia, mãi mà vẫn không nói được câu nào.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương