“Tiểu Long, cậu qua đây cho tôi, ngoan nào!” Lỗi Mập ra sức kéo tôi sang một bên, tôi vung tay áo, miễn cưỡng theo anh ta đi về phía sau.
Chúng tôi đi được một đoạn, khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, anh ta mới nhỏ giọng thì thầm: “Có chuyện gì vậy, sao cậu lại cứng đầu ngốc nghếch thế, nói trở mặt liền trở mặt ngay thế à, vừa ban nãy còn đang bình thường mà?”
“Anh Lỗi, trong phòng hai anh em ta là thân thiết nhất, anh hãy nói cho tôi nghe, lí do ban đầu anh theo nghề cảnh sát là gì?” Tôi có phần tức giận hỏi.
“Ầy, điều này tôi chưa từng suy nghĩ kĩ càng nguyên do.” Lỗi Mập hơi sững lại, thành thật trả lời.
“Anh cũng biết đấy, tôi làm việc ở đây hơn một năm, chỉ cần có án là vài ngày liền không về nhà, anh nói xem chúng ta muốn gì? Đúng, cha tôi từng là người đứng đầu phòng kỹ thuật hình sự tỉnh Loan Nam, người ngoài nhìn vào thì thấy lợi hại lắm, xuất sắc lắm, nhưng đối với tôi, ông ấy chỉ là người cha vô trách nhiệm. Trong bảy năm từ khi tôi ra đời cho đến khi cha tôi gặp chuyện, số lần ông ấy có mặt ở nhà mỗi năm nếu đếm không quá mười đầu ngón tay.” Tôi càng nói càng trở nên kích động, Lỗi Mập lấy từ trong túi một điếu thuốc rồi châm mời tôi.
Tôi hít một hơi sâu rồi nói tiếp: “Hồi nhỏ mỗi lần họp phụ huynh đều là mẹ tôi đi, anh có biết bao nhiêu lần người ta nghĩ tôi là con của một bà mẹ đơn thân không? Mỗi lần có án, cha tôi chỉ nói một câu “Đơn vị xảy ra chuyện”, sau đó cả tháng đều không về nhà, liệu có ai từng nghĩ cho mẹ con tôi? Mẹ tôi vì chăm lo cho tôi mà nghỉ hưu sớm, cha tôi hàng tháng chỉ có ngần ấy tiền lương, đến tiền khám bệnh cho ông ấy còn không đủ. Để bù đắp các khoản chi phí trong gia đình, mẹ tôi hàng ngày sau khi làm xong việc nhà còn phải đi làm thêm, anh nói xem mẹ tôi theo ông ấy cả đời đã phải chịu biết bao cực khổ? Có lúc tôi nghĩ một người con gái lấy cảnh sát là một tấm bi kịch. Tôi không muốn sau này con tôi sẽ lại đi vào con đường cũ mà tôi đã trải qua. Tôi làm cảnh sát chẳng qua là bị ép buộc, không thể nào làm việc một cách nhiệt huyết, nói trắng ra thì tôi bây giờ chỉ là kiếm miếng cơm sống cho qua ngày. Nhưng tại sao lần nào anh Minh cũng hùng hổ hung hăng như vậy? Muốn thúc giục giúp tôi tiến bộ ư? Muốn tôi trở thành người như cha tôi sao? Muốn tôi bỏ mặc vợ con lao vào cống hiến cho công việc cảnh sát chết tiệt à? Anh Lỗi, tôi nói cho anh biết, không bao giờ!” Tôi ném tàn thuốc xuống đất, toàn bộ tức giận chôn giấu trong lòng bao năm đều xả ra hết.
“Sau đó cậu định làm gì, định từ chức à?” Lỗi Mập lạnh lùng nói.
Nghe xong câu hỏi của Lỗi Mập, tôi im lặng một lúc, đầu óc tôi trống rỗng nhìn về phía xa đầy mê mang, cũng không rõ như vậy trong bao lâu, tôi thở dài vô vọng. Trường cảnh sát là lựa chọn duy nhất của tôi. Ngoài công việc cảnh sát, tôi thực sự không biết mình có thể làm gì khác. Điều này giống như câu nói “Phụ nữ sợ lấy nhầm chồng, đàn ông sợ chọn nhầm nghề.”
Lỗi Mập thấy tôi lặng im không nói bèn đổi sang nụ cười cợt nhả thường lệ, anh ấy nói với tôi: “Vì có quá ít người theo ngành này vào thời của thầy Tư, nên mới xảy ra tình trạng như cậu nói. Cậu nói xem, một người cảnh sát như thầy ấy sao có thể nhẫn tâm nhìn các thi thể chết oan uổng nằm ở đó mà không chút động lòng? Một người đàn ông chính trực không thể làm như vậy, rất nhiều khi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu chúng ta đã chọn ngành này, chúng ta phải làm sao cho xứng đáng với lương tâm của chính mình. Cậu nghĩ xem lời tôi nói có đúng không? “
Nghe xong, tôi ngồi xổm bên cạnh tiếp tục hút một điếu thuốc, trầm ngâm không nói.
Lỗi Mập nhẹ nhàng vỗ vai tôi và nói: “Có một số chuyện vốn dĩ tôi không muốn nói, nhưng hôm nay tôi phải nói với cậu.”
“Hai anh em ta không có gì phải giấu diếm, anh cứ nói đi.” Tôi nhả một làn khói thuốc.
Lỗi Mập gật đầu:
“Nói thật, đừng nhìn vẻ lạnh như băng khi đối đãi với mọi người thường ngày của anh Minh, kì thực trong phòng chúng ta, người anh ấy thương nhất chính là cậu. Chuyện nhỏ thì thôi chúng ta không nhắc tới nữa, cậu còn nhớ hồi mới đi làm đã làm mất hung khí gây án của một vụ án mạng không?”
“Nhớ chứ, chẳng phải sau đó cũng không có ai nhắc đến sao?” Tôi trả lời lơ đãng.
Lỗi Mập trợn mắt cao giọng nói: “Cái gì mà không ai nhắc tới? Nói cho cậu biết, vụ đó đã gây ra ồn ào không nhỏ! Hơn nữa bởi vật chứng then chốt này thất lạc, không thu thập được bằng chứng có tính thuyết phục, nên sau đó đã ảnh hưởng tới phán quyết cuối cùng dành cho nghi phạm, từ xử bắn chuyển thành tù chung thân. Phán quyết này khiến gia đình nạn nhân đi kiến nghị ở khắp mọi nơi. Anh Minh suýt chút nữa phải cởi bỏ cảnh phục để dìm việc này lắng xuống, nếu không với thực lực của anh Minh thì năm nay đã được thăng chức rồi.”
“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Lỗi Mập, “Chưa ai nói chuyện này cho tôi biết”. Lỗi Mập không nói gì, nhìn về phía anh Minh ở đằng xa, sau đó quay lại nhìn tôi: “Cậu cũng biết giờ anh Minh đã ngoài bốn mươi rồi. Có thể nói đây là cơ hội thăng chức cuối cùng. Chưa biết sẽ còn bao lâu nữa mới có lần cất nhắc tiếp theo. Nếu anh ấy không thực sự tốt với cậu thì chẳng cần quản chuyện ấy. Còn nữa, cậu có biết vụ bê bối lần đó nghiêm trọng đến mức nào không? Nếu theo đúng luật, cậu có thể bị bắt giữ vì tội xao nhãng nhiệm vụ, cậu sẽ bị kết án đấy có biết không hả?”
“Kết án!?” Nghe thấy hai chữ này, tôi thấy ớn lạnh trong lòng.
Lỗi Mập gảy tàn thuốc:
“Khi ấy tôi cùng anh Minh lên viện kiểm soát giải trình, từ cấp thành phố đến phân cục, anh ấy không biết đã phải nghe bao nhiêu lời khiển trách, sau khi vụ việc kết thúc, anh Minh nói với tôi và Lão Hiền một câu duy nhất: “Đừng để Tiểu Long biết chuyện này, nó tuổi còn nhỏ, chắc không chịu nổi áp lực này đâu, có chuyện gì đi nữa, chúng ta là đàn anh phải rộng lượng hơn một chút.”
Tôi nghe đến đây, thực sự không biết nên trả lời thế nào, mắt cứ chăm chăm nhìn anh Minh đang lặng lẽ nhặt lại dụng cụ, lúc này trong lòng tôi chẳng còn một chút tức giận nào ngoài cảm giác hối hận vì hành động ban nãy.
Lỗi mập nhả khói thuốc quay sang nói với tôi: “Tiểu Long, tôi nói thật, anh em chúng ta có cơ hội làm việc cùng nhau đó là duyên phận, hãy để chuyện thầy giáo sang một bên, cả ba anh đều thực lòng thương cậu. Mặc dù anh Minh thường nghiêm khắc với cậu, nhưng điều đó cũng vì tốt cho cậu. Tôi nói một câu tế nhị, đừng nói 100%, nếu cậu có thể dành 20% trái tim cho công việc, anh ấy sẽ không đối xử với cậu như thế này, cậu nghĩ xem có đúng không?”
“Vâng.” Lần này tôi gật đầu rất nghiêm túc.
Lỗi Mập dập tắt điếu thuốc cười nói: “Không sao, sau này có anh ở đây, có chuyện gì, anh đây sẽ giúp cậu giải quyết, tuyệt đối không để đàn em tương lai chịu thiệt thòi.”
“Ha ha.” Tôi nhoẻn miệng cười, tâm trạng tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng vào lúc này, anh Minh đi đến trước mặt tôi rồi đưa hộp khám nghiệm đã được xếp gọn gàng cho tôi, anh ấy nói rất nghiêm túc: “Giữ lấy!”
“Vâng” Tôi cúi đầu đón lấy bằng cả hai tay.
“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Vali khám nghiệm là “khẩu súng” của nhân viên kỹ thuật chúng ta, vứt “súng” trên chiến trường chính là đào ngũ, là kẻ hèn nhát, tôi không muốn con trai thầy giáo tôi là kẻ như vậy, cậu nghe rõ chưa?” Giọng anh đanh thép không cho phép tôi từ chối.
“Tôi biết rồi!” Tôi gật đầu miễn cưỡng.
Tôi vừa dứt lời, bỗng một tiếng kít vang lên, xe của đại đội trưởng Từ dừng ngay bên ngoài hàng rào bảo vệ, ông ấy kéo kính xe xuống thò đầu ra ngoài, hét lớn gọi chúng tôi: “Chủ nhiệm Lãnh, hai đầu đông tây đường cao tốc đều phát hiện mảnh thi thể, ngoài ra trong một túi còn có một đầu người.”
Anh Minh nghe tin bèn quay sang chúng tôi nói: “Tranh thủ thời gian lên xe ngay, làm việc thôi.”
Lần này tôi không dám có bất kì hành động sơ suất nào. Tôi đi theo anh ấy rồi chui tọt vào xe.