Mộc Hàn Yên âm thầm lè lưỡi, nghe có vẻ như hai tên thanh niên này cũng là đồ đệ của Khúc Sơn Linh, quả thật là có tiềm năng cơ bản nhất của một kẻ bịp bợp ưu tú: Biết nói phét!
Lúc nào cũng nhắc tới vạn lượng với cả mười mấy vạn lượng, đùa gì chứ, cho dù là thầy chiêm tinh danh tiếng lừng lẫy chốn kinh thành cũng không được chào đón đến mức ấy chứ.
Mộc Hàn Yên ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hàn Yên đại ca, huynh đang nhìn gì thế?” Mộc Nam nghe thấy câu nói đầy bất mãn của hai tên thanh niên kia, lại còn thu nhập lúc nào cũng mấy vạn, mười mấy vạn lượng kia, trong lòng hắn cực kỳ chấn động, thậm chí còn có chút căng thẳng, có chút tự ti mặc cảm. Nhưng trông thấy Mộc Hàn Yên đang ngẩng đầu nhìn trời xanh, hắn bèn tò mò hỏi khẽ.
“Ta xem có con trâu nào đang bay trên trời không.” Mộc Hàn Yên ghé vào tai hắn, trả lời một cách bí hiểm.
“Trâu làm sao có thể bay trên trời được?” Mộc Nam mơ hồ hỏi.
“Thổi đi, ngươi thổi mạnh lên, thổi mãi thổi mãi là bay lên trời rồi.” Mộc Hàn Yên trả lời rất nghiêm túc.
“Ồ... Ồ...!” Mộc Nam rất muốn cười, nhưng hắn biết cười trong tình huống này không được lịch sự cho lắm, chỉ đành bịt miệng cố nhịn cười, nhịn đến mức mặt mũi tím tái, suýt nữa tự làm mình tắc thở.
Cũng may cả hai người bọn họ đều ép giọng xuống mức nhỏ nhất, nên không bị người khác nghe thấy, nếu không chắc là mấy người kia sẽ nổi điên ngay tại chỗ mất.
“Thôi bỏ đi, giữa sư đồ với nhau nhắc đến chuyện tiền bạc làm gì cho xa cách. Lần này ta tới thành Hắc Thạch là để giúp hắn một tay, các ngươi cũng đừng dùng lý lẽ để chất vấn hắn mãi không tha như thế.” Khúc Sơn Linh ngắt lời hai tên đệ tử trẻ tuổi, bình tĩnh nói.
Lúc nãy hai tên đệ tử kia khoác lác tận trời và gây sự, ức hiếp người khác, sự bình tĩnh này của ông ta càng thể hiện rõ ông ta là người độ lượng, quả nhiên rất có phong thái của bậc thế ngoại cao nhân.
Ngay cả Mộc Nam cũng ngưng cười, tự dưng nảy sinh sự tôn kính với ông ta.
“Tạ ơn sư phụ đã khoan hồng độ lượng, đệ tử vô cùng cảm kích.” Viên quản sự kia cảm động đến mức sắp hành lễ ba quỳ chín lạy đến nơi.
“Phải rồi, chủ nhân của trường đấu giá nhà ngươi đâu, sao không đến?” Khúc Sơn Linh nhìn khắp xung quanh hỏi.
“Sư phụ, vị này chính là chủ nhân của trường đấu giá nhà con, Nam công tử Nam Mộc.” Quản sự kéo Mộc Nam tới giới thiệu.
Bởi vì hiện tại vẫn chưa chắc chắn Khúc Sơn Linh có ở lại thành Hắc Thạch giúp đỡ không, nên Mộc Nam không muốn để ông ta biết thân phận thực sự của hắn quá sớm.
Đương nhiên làm vậy có chút không lịch sự, nhưng nếu ông ta bằng lòng ở lại, Mộc Nam sẽ đích thân giải thích với ông ta ẩn tình mọi chuyện, chỉ cần chân thành thì tin rằng ông ta sẽ tha thứ thôi.
“Cái gì, ngươi nói chủ nhân của trường đấu giá hóa ra lại là một đứa nhóc à, ngươi... Ngươi cố ý trêu đùa sư phụ sao?” Khúc Sơn Linh chỉ thấy trong thư người quản sự nhắc đến tầm nhìn sâu rộng và hành động quyết đoán của chủ nhân trường đấu giá này, chứ không thấy hắn ta nhắc đến tuổi tác, nên lúc gặp Mộc Nam ông ta vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Thoạt nhìn Mộc Nam có vẻ chín chắn hơn những người cùng tuổi một chút, nhưng cũng không thể chín chắn hơn quá nhiều, nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười lăm mười sáu tuổi. Con cháu thế gia ở độ tuổi này, có ai mà không được nâng niu chiều chuộng, thằng bé mới lớn này thì có gì gọi là tầm nhìn sâu rộng, hành động quyết đoán?
Lẽ nào bức thư đó là giả, ông ta đã bị tên đệ tử kém cỏi này lừa rồi? Nhưng hắn ta lừa ông ta đi một chuyến tới thành Hắc Thạch này thì có lợi gì? Trong lòng Khúc Sơn Linh thầm cảm thấy khó hiểu.
Dù sao Khúc Sơn Linh cũng là thầy chiêm tinh, tâm cơ và toan tính của ông ta mạnh hơn người bình thường nhiều, ông ta chỉ nghi ngờ trong chốc lát, sau đó đã đoán ra nguyên nhân một cách nhanh chóng: Ắt hẳn là lúc mới xây dựng trường đấu giá Nam Mộc này chẳng có tiếng tăm gì, nên mới lừa ông ta tới để dát vàng lên mặt.
Hừ, các ngươi tính toán giỏi lắm, ngay cả lão phu mà cũng dám lợi dụng! Khúc Sơn Linh suy luận một cách võ đoán, tự cho mình là đúng, trong lòng ông ta rất phẫn nộ, ánh mắt nhìn Mộc Nam cũng ngập tràn vẻ khinh thường.