“Tôn Ngọc Triết, ngươi thật to gan, mới học được ba phần bản lĩnh của sư phụ, ở bên ngoài nghênh ngang lừa bịp đã không nói làm gì, thế mà ngay cả sư phụ ngươi cũng dám lừa!” Tên đệ tử trẻ tuổi không nghĩ được nhiều đến vậy, nhưng hắn ta cũng có chút tinh ý, nhìn ra sự không vui và khinh thường của Khúc Sơn Linh, nên lập tức cáo mượn oai hùm mà mắng.
“Hồi trước, khi đồng môn học nghệ, ngươi đã chẳng coi mấy huynh đệ đồng môn bọn ta ra gì. Đến bây giờ, ngay cả sư phụ mà ngươi cũng dám không coi ra gì nữa.” Tên đệ tử kia cũng lên tiếng mắng.
Lần này xem như Mộc Hàn Yên nghe rõ rồi, thực ra viên quản sự kia cũng có chút năng lực, có lẽ còn có bản lĩnh cây cao đón gió nữa. Lúc trước học nghệ hắn ta bị đồng môn ghen tỵ xa lánh, vậy mà lần này Khúc Sơn Linh lại nhận lời mời của hắn ta tới thành Hắc Thạch, các đệ tử khác lại càng ghen tỵ đỏ mắt, luôn tìm cơ hội châm biếm mỉa mai, lấy danh nghĩa của sư phụ để giở trò cáo mượn oai hùm dạy dỗ hắn ta một trận.
“Sư phụ, gan của đệ tử có to bằng trời cũng không dám trêu đùa lão nhân gia người, sư phụ đừng nghĩ Nam công tử trẻ người non dạ, hắn là người trung nghĩa, tâm tư kín đáo, có thể nói là tài đức vẹn toàn, có thiên phú dị bẩm trong việc buôn bán, mạnh mẽ hơn đám công tử bột kiêu ngạo phù phiếm hay gây sự kia gấp trăm nghìn lần.” Tôn quản sự vội vàng giải thích, vừa giải thích vừa nhìn Mộc Hàn Yên, giống như muốn tìm một ví dụ tiêu cực điển hình ngay tại chỗ này để chứng tỏ sự ưu tú của Mộc Nam.
Đây là đang nói ta sao? Chậc chậc, có vẻ ta thật sự là một tấm gương xấu điển hình nhỉ? Mộc Hàn Yên chống cằm, nàng rất tự biết mình biết người.
“Đừng tưởng ta không biết các ngươi có chủ ý gì, nếu đã dám lừa gạt lão phu, thì chính là đại nghịch bất đạo.” Khúc Sơn Linh điên tiết mắng.
Lần này ông ta tới thành Hắc Thạch, vốn dĩ tự cao tự đại, ai ngờ đến tận lúc vào thành rồi mà đám người Mộc Nam với Tôn Ngọc Triết mới ra đón, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nếu đổi lại là người khác, tâm trạng khó chịu thì chỉ cần xả giận là xong rồi, nhưng ông ta địa vị cao quý, phải bình tĩnh phải hờ hững, không bao giờ được phát cáu. Thậm chí lúc hai tên đệ tử mỉa mai Tôn Ngọc Triết, ông ta vẫn phải đứng ra quát vài câu, thế nên ông ta lại càng bực bội.
Trong lòng Khúc Sơn Linh cứ nhen nhóm một ngọn lửa không tên, sau đó ông ta nhìn thấy Mộc Hàn Yên, coi như đã tìm thấy lý do để phát hỏa.
Thấy ông ta tức giận, Tôn quản sự sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
“Khúc tiền bối, vãn bối và Tôn quản sự không hề có ý lừa gạt tiền bối, việc mời tiền bối đến thành Hắc Thạch cũng xuất phát từ tấm lòng thành. Tuy vãn bối còn trẻ, nhưng tự tin rằng bản thân mình có chút năng lực, chỉ cần tiền bối cho vãn bối một chút thời gian, tự nhiên tiền bối sẽ biết lần này tới thành Hắc Thạch không hề phí công.” Lúc này Mộc Nam đã bình tĩnh lại, hắn ung dung tự tin nói.
Sự mạnh mẽ này đâu có giống một đứa nhóc mười mấy tuổi, ngay cả Mộc Hàn Yên nghe xong cũng phải âm thầm gật đầu.
“Hừ!” Vốn dĩ Khúc Sơn Linh muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại cảm thấy chạy đến đây một chuyến mà chẳng được lợi lộc gì thì thiệt thòi quá. Nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Mộc Nam, ông ta cũng có chút kinh ngạc, tạm thời kiềm chế lại cơn giận.
“Khúc tiền bối và cả hai vị sư huynh nữa, chi bằng chúng ta tới trường đấu giá xem thử đã rồi nói tiếp?” Mộc Nam nắm ngay lấy cơ hội này, nói với Khúc Sơn Linh.
“Vậy thì đi xem thử một chút, để ta xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà khiến tên đệ tử kém cỏi của ta tôn sùng đến vậy.” Khúc Sơn Linh lạnh lùng nói.
“Mời sư phụ đi bên này!” Tôn quản sự thấy sư phụ tạm thời không giận nữa thì thở phào nhẹ nhõm, dẫn mọi người tới chỗ xe ngựa.
“Phải rồi, sư phụ, vị này là…” Viên quản sự chuẩn bị giới thiệu Mộc Hàn Yên với Khúc Sơn Linh.
“Không cần nói nữa, hắn là ai cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Khúc Sơn Linh còn chẳng thèm nhìn Mộc Hàn Yên lấy một cái, nhấc chân trèo luôn lên xe ngựa.