“Coi như cũng không tệ, trước đây lão phu đã xem thường ngươi, quả nhiên cũng có chút chuyên môn.” Khúc Sơn Linh gật đầu nói.
Coi như cũng đã nhận được sự công nhận của Khúc Sơn Linh, Mộc Nam vui mừng khôn xiết, đang định nói tiếp thì lại bị Khúc Sơn Linh cắt ngang.
“Có điều, tuy trường đấu giá của ngươi có cách làm ăn mới mẻ, nhưng cũng chỉ là làm ăn nhỏ ở thành Hắc Thạch mà thôi. Thành Hắc Thạch này quá nhỏ, cho dù ngươi làm ăn tốt hơn nữa, muốn có danh tiếng lớn cũng vô cùng khó khăn. Hơn nữa cách làm ăn của ngươi khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác, bọn họ cũng sẽ không đứng nhìn ngươi dần dần lớn mạnh lên, về điểm này, ta nghĩ ngươi cũng biết chứ?” Khúc Sơn Linh uống ngụm trà nhỏ rồi hỏi Mộc Nam.
“Tiền bối nói có lý, xin tiền bối chỉ giáo.” Mộc Nam gật đầu nói.
Tất nhiên hắn là người có dã tâm, ở tuổi này vốn dĩ cũng đang là độ tuổi trâu non không sợ hổ, trong lòng tràn ngập những mộng tưởng. Có điều là hiện thực bày ra trước mắt, thành Hắc Thạch quá nhỏ, phóng tầm mắt ra nước An Vân cũng không có danh tiếng gì, tuy trường đấu giá Nam Mộc có vẻ không tệ, nhưng cho dù tiểu thương hay là ông chủ cũng đều đến từ các nơi lân cận, muốn gây dựng danh tiếng trên khắp nước An Vân thì không biết phải đợi đến bao giờ.
Quan trọng là chưa chắc hắn đã có đủ thời gian. Cách làm ăn của trường đấu giá Nam Mộc nói là mới mẻ, thực ra cũng chỉ là khác biệt, bây giờ ngay cả những thương gia có tiếng lâu đời của thành Hắc Thạch đều không vừa mắt với bọn họ, sau này không biết sẽ còn đắc tội với bao nhiêu người nữa.
Những thương gia của thành Hắc Thạch thì không nói, dù sao cũng ở một nơi nhỏ bé, không có ai muốn làm quá tuyệt tình, sau này nếu đụng chạm đến những gia tộc căn cơ thâm hậu, có thể còn chẳng chờ được đến khi bọn họ gây dựng được danh tiếng thì đã bị người khác bóp chết từ trong trứng nước rồi.
Mộc Hàn Yên thầm cảm thấy áy náy, ở kiếp trước trường đấu giá Nam Mộc dựa vào Long Huyết Thạch mà vang danh lẫy lừng, sau đó thì càng phát triển mạnh mẽ hơn, nhanh đến mức những thương hội có tiếng lâu đời đều không kịp phản ứng lại, đợi đến khi muốn ra tay bóp chết thì thương hội Nam Mộc đã lớn mạnh, lại được Mộc gia ở kinh thành che chở, không có cách gì để đánh bại được bọn họ.
Nhưng ở kiếp này không có Long Huyết Thạch, thương hội Nam Mộc đành phải từ từ phát triển giữa một bầy sói đang rình mồi, hễ bất cẩn là có thể bị ăn đến mẩu xương cũng không còn. Kinh thành Mộc thị tất nhiên cũng không thể nào che chở cho một gia nghiệp nhỏ bé giống như trẻ con chơi đồ hàng này được.
Tất nhiên Mộc Hàn Yên biết, bởi vì mình giành được Long Huyết Thạch trước nên mới dẫn đến tình trạng như hiện giờ của trường đấu giá Nam Mộc, vì thế trong lòng nàng âm thầm day dứt, phải làm sao để thay đổi hiện trạng của trường đấu giá Nam Mộc. Nàng không chỉ muốn thay đổi hiện trạng để bù đắp cho Mộc Nam mà còn muốn phát triển trường đấu giá ngày càng lớn mạnh hơn nữa.
“Ngươi cần có một thời cơ, một thời cơ để gây dựng danh tiếng, mở rộng trường đấu giá Nam Mộc với tốc độ nhanh nhất, không cho người khác có thời gian để đối phó với ngươi.” Khúc Sơn Linh nói một câu nói có suy nghĩ giống hệt Mộc Hàn Yên.
“Vậy làm sao mới có thể gây dựng được danh tiếng?” Mộc Nam khổ não hỏi.
Nếu như hắn có thể đưa ra được thiên tài địa bảo có giá trị, cũng có khả năng khiến trường đấu giá Nam Mộc nổi tiếng sau một đêm, nhưng chỉ với mấy món bảo vật hiếm lạ mà hắn lưu giữ, kiếm chút tiền còn được, muốn dựa vào chúng để nổi tiếng sau một đêm thì vẫn chưa đủ khả năng.
“Đây chẳng phải là mục đích mà ngươi mời ta đến hay sao? Chúng ta người ngay thẳng không nói lời ám muội, ngươi mời ta đến chỉ là muốn mượn danh tiếng của ta để đánh bóng tên tuổi cho thương hội Nam Mộc của ngươi, ta giúp ngươi là được rồi.” Thấy Mộc Nam biết rõ rồi còn hỏi, Khúc Sơn Linh bực bội nói, cũng chẳng thèm lãng phí thời gian mà nói mấy lời thừa thãi với bọn họ.