Đừng thấy lão già lừa đảo này có lòng dạ bất chính, nói đến khả năng quan sát thì cả Mộc Hàn Yên cũng phải nể phục ông ta.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ, tuy Mộc Hàn Yên không tinh thông về các loại thảo dược nhưng cũng nghe ra được lão già này có kinh nghiệm dày dặn về lĩnh vực giám định, những điều lão ta chỉ ra đều không hề sai chút nào, khiến người khác không phục cũng không được.
Khúc Sơn Linh vẫn đang tìm lỗi sai, càng nói càng hưng phấn, đến khi đi qua hàng giá gỗ cuối cùng, đột nhiên phát hiện Mộc Hàn Yên đã không lên tiếng một lúc lâu, chỉ có một mình ông ta đang thể hiện thôi.
Ông ta ngoái đầu nhìn lại thì thấy Mộc Hàn Yên đang cầm một quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép, Xa Hạng ở sau lưng cũng như vậy, ghi chép rất cẩn thận. Còn vẻ mặt hai đệ tử của ông ta thì nhăn nhó khổ sở.
“Tiểu tử thối được lắm, ngươi cố tình kích động lão phu giám định miễn phí giúp ngươi có phải không?” Khúc Sơn Linh là ai cơ chứ, ông ta là một lão già lừa đảo tâm địa mưu mô xảo quyệt, một lát sau đã kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ông ta chỉ vào Mộc Hàn Yên tức giận chửi mắng.
“Ta đâu có ý đó, Khúc tiền bối hiểu nhầm vãn bối rồi.” Mộc Hàn Yên cười hi hi, nói.
“Vậy ngươi đang cầm quyển sổ trên tay ghi chép những gì?” Hiện tại Khúc Sơn Linh đã nhận ra tiểu tử này cũng không phải là người tốt, khá là mưu mô, ông ta không tin lời của hắn nên mới tức giận đùng đùng, nói.
“Tiền bối có học vấn uyên thâm, tài năng thiên phú, năng lực như thần, con mắt tinh tường như đuốc sáng, vãn bối tôn sùng tiền bối như nước sông Long Nham chảy cuồn cuộn, có cơ hội được tiền bối chỉ giáo vừa vui mừng lại vừa thấy lo lắng, chỉ sợ bỏ qua một từ của tiền bối sẽ phải ôm hận cả đời, vì thế mới lấy giấy bút ra, ghi chép lại không sót một chữ nào. Ta sợ một mình ghi chép không đúng nên còn bảo tùy tùng ghi chép lại cùng, đến lúc hai bên cùng đối chiếu tránh có sai sót, rồi sẽ đóng khung treo lên tường chiêm ngưỡng ngày đêm, sau này còn truyền lại cho con cháu, đời đời kiếp kiếp lấy đó để dạy bảo thế hệ sau…” Mộc Hàn Yên nịnh bợ cũng giống như nước sông Long Nham chảy cuồn cuộn.
Phía sau, mấy người Mộc Nam, Hoa Nguyệt và Tư Dung đều tròn mắt ngạc nhiên, chiếc bút trong tay Xa Hạng rơi cái bộp xuống đất.
Nhân tài đây rồi, sao trước đây hắn không phát hiện ra công tử còn có bản lĩnh này nữa, nịnh bợ đến mức khiến bọn họ cũng cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
Nịnh bợ thì bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng có thể nịnh đến nỗi khiến những người ý chí kiên định như bọn họ cũng không chịu nổi thì thật sự là trước nay chưa từng có và sau này cũng khó mà có được.
“Ngươi không có gì muốn nói à?” Hoa Nguyệt lặng lẽ thọt thọt Tư Dung, hỏi.
“Sự ngưỡng mộ của ta đối với công tử, quả thật… quả thật… ơ mà bút đâu mất rồi, ta phải ghi lại lời công tử vừa nói, nghe một buổi nói chuyện của công tử còn hơn đọc sách mười năm đấy. Dưới ánh hào quang của công tử, Tư Dung ta như một tia sáng le lói ảm đạm, ta quyết định rồi, sau này sẽ không nịnh nọt công tử nữa, tránh để người khác chê cười.” Tư Dung nói với vẻ cảm thán.
Thật sự sau này sẽ không nịnh nọt nữa à? Sao nghe câu nói này đã thấy nó giống như một câu nịnh bợ rồi vậy?
Mấy người Hoa Nguyệt và Mộc Nam lắc đầu, bọn họ phục rồi, phục Mộc Hàn Yên cũng phục cả Tư Dung.
“…” Khúc Sơn Linh cũng được Mộc Hàn Yên nịnh bợ đến kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau ông ta vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Không thể không nói, con người mà, đều có tâm lý ham hư danh, được đội trực tiếp lên đầu một chiếc mũ cao quý như thế, quan trọng là nịnh rất độc đáo sáng tạo lại vô cùng cách điệu, mang một phong cách không hề giống với những kiểu nịnh bợ trước đây, kiểu nịnh bợ này thật sự quá cao cấp! Lão già lừa bịp họ Khúc kia đắc ý đến nỗi cảm thấy lâng lâng rồi, vốn dĩ còn muốn tìm thêm vài lỗi sai nữa để giáo huấn hắn mấy câu nhưng lại không nói thêm được câu gì.
“Sư phụ, tên tiểu tử thối này chỉ nói êm tai vậy thôi, thực ra đang lợi dụng sư phụ đó!” Một đệ tử trẻ tuổi thấy tâm trạng của Khúc Sơn Linh đang bay bổng như sắp không tìm ra phương hướng nữa rồi, bèn nhanh nhảu nhắc nhở.