“Ờm... cái này, ha ha, cũng chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, con không cần hỏi nhiều, nhớ kỹ lời dặn dò của ta là được.” Văn Nhân Thanh Thu bật cười ha ha nói.
Dọc đường ông ấy chỉ bận tham ăn, vứt đệ tử ở giữa đường, không cẩn thận còn tiêu sạch tiền, kể ra cũng thật quá mất mặt, bởi vậy Đạo sư Văn Nhân ngại ngùng chẳng dám nói.
Ông ấy không tiện nói nên Diệp Phong Vân cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nghi ngờ nhìn Mộc Hàn Yên một cái. Hắn nhớ lúc nãy sư phụ nói đây chính là người đã giúp ông ấy giải quyết việc gấp.
Trong ánh mắt của Diệp Phong Vân hiển nhiên có ý đề phòng.
Người ngoài có thể không hiểu Văn Nhân Thanh Thu, nhưng Đại đệ tử như hắn có thể không hiểu ông ấy sao? Tính tình sư phụ chất phác, lại chưa từng trải, ngay cả cổng lớn của học viện cũng chưa từng ra được mấy lần. Lần này mười mấy đệ tử bọn hắn đi cùng ông ấy ra ngoài chính là vì sợ kẻ khác biết được thân phận của ông ấy sẽ rước đến phiền phức.
Nếu chỉ nhằm vào thân phận của ông ấy để nịnh bợ lấy lòng hòng kiếm lợi thì không nói làm gì, nhưng nếu là kẻ có tâm kế dùng lời đường mật xảo trá để lợi dụng sư phụ thì hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
“Sư phụ, thầy ít khi ra ngoài nên không biết được lòng người hiểm ác, đừng dễ dàng rơi vào bẫy như thế.” Diệp Phong Vân lại liếc nhìn Mộc Hàn Yên, nói một cách đầy hàm ý.
“Nói năng linh tinh, vi sư dễ bị lừa gạt vậy sao? Tấm lòng chân thành của mấy người bạn trẻ này, vi sư đều nhìn thấy hết, tuyệt đối không phải là giả dối. Vi sư đã sống hơn một trăm tuổi rồi, đến điều này mà cũng không nhận ra sao?” Văn Nhân Thanh Thu không vui nói.
Tấm lòng chân thành? Diệp Phong Vân thấy sư phụ có vẻ không vui nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía Mộc Hàn Yên, âm thầm cười lạnh.
Mấy năm nay Văn Nhân Thanh Thu chẳng mấy khi rời khỏi học viện Long Nham, ông ấy không hề biết đến sự hiểm ác của cuộc đời. Rất nhiều lúc kẻ làm Đại đệ tử như hắn cần phải phân ưu thay cho sư phụ. Hắn có rất nhiều cơ hội trải nghiệm và tu luyện bên ngoài hơn hẳn các đệ tử khác trong học viện, đã nhìn quen sự hiểm ác trong lòng người, còn lâu hắn mới tin vào cái gọi là tấm lòng chân thành gì đó mà ông ấy nói.
“Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Văn Nhân Thanh Thu cứ cảm thấy việc mình tham ăn nên ăn sạch hầu bao là quá mất mặt, sợ đợi lâu sẽ bị các đệ tử biết chuyện xấu này nên vội thúc giục.
“Văn Nhân tiền bối, xin dừng bước. Hiếm khi có dịp tiền bối đại giá quang lâm, mấy vãn bối bọn ta còn chưa làm tròn bổn phận chủ nhà hiếu khách, dù sao cũng phải mời tiền bối ở lại ăn bữa cơm trưa đã. Bọn ta sẽ chuẩn bị đại tiệc đùi gà đủ các hương vị.” Mộc Hàn Yên nhận ra Văn Nhân Thanh Thu đang lo lắng điều gì nên không giữ chân ông ấy, nhưng Mộc Nam thì không nghĩ tới điều này, hắn thành khẩn nói.
“Phải đó, phải đó, ăn bữa cơm trưa đã rồi hẵng đi.” Khúc Sơn Linh cũng ân cần nói.
Đừng nhìn hai tên đồ đệ bốc phét đến tận trời của ông ta nữa. Nếu nói về thân phận và địa vị, ông ta quả thật không có cách nào so sánh được với một vị Đạo sư Thánh Long, ông ta chỉ ước có cơ hội ngồi uống rượu trò chuyện vui vẻ cùng Văn Nhân Thanh Thu, sau này giá trị bản thân của ông ta sẽ có thể nâng lên một tầm cao mới.
“Ăn cơm trưa à, được, được.” Ánh mắt của Văn Nhân Thanh Thu sáng rực lên, ông ấy hớn hở nói như một đứa trẻ. Cứ nghĩ đến một bàn lớn đùi gà đủ các hương vị, Văn Nhân Thanh Thu lại chảy nước miếng không ngừng.
Mộc Hàn Yên cười thầm trong lòng: Đại tiệc đùi gà, cũng chỉ có Mộc Nam mới nghĩ được ra, nhưng mà lại trúng ngay vào huyệt ngứa của vị Đạo sư Thánh Long này, nhìn xem mắt ông ấy sáng rực lên kìa.
“Sư phụ, vẫn còn vài đệ tử đang đợi chúng ta đấy, hay là chúng ta về trước, tránh để bọn họ lo lắng, cơm trưa thì ăn ở dọc đường cũng được.” Diệp Phong Vân khuyên nhủ.
“Đúng đó sư phụ, chúng con tìm sư phụ suốt mấy ngày rồi, ai cũng rất nhớ sư phụ, có rất nhiều điều muốn nói với sư phụ. Hay là vừa đi trên đường vừa nói được không ạ?” Một thiếu nữ nói bằng giọng nũng nịu.