Tuy cùng là kiếm sĩ cấp chín, nhưng Khương Nhân Nghĩa đã đạt tới bậc đỉnh điểm của cấp chín, hơn nữa ông ta khổ luyện cả đời, đã đứng ở bậc đỉnh điểm của cấp chín suốt hơn hai mươi năm, tất nhiên thực lực của ông ta mạnh hơn người chỉ vừa mới thăng lên cấp chín như Mộc Hàn Yên nhiều.
Nhưng trong lòng Mộc Hàn Yên không hề có nửa phần hoảng loạn.
Đây thực ra nên coi là lần thứ hai nàng giao đấu với Khương Nhân Nghĩa, tuy không thể một kiếm giết chết ngay như trong kiếp trước, nhưng muốn giết ông ta cũng không phải chuyện khó.
Thiên Điểm Hàn Mai, sát khí lạnh thấu xương.
Nếu đổi lại là người khác, đối diện với trận Thiên Điểm Hàn Mai kia, có lẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất là bỏ cuộc. Nhưng Mộc Hàn Yên không lùi bước mà vẫn tiến tới, vào khoảnh khắc hàng ngàn lưỡi kiếm của Khương Nhân Nghĩa bao vây lấy nàng, Mộc Hàn Yên khẽ nghiêng đầu, trường kiếm trong tay đâm tới nhanh như chớp.
“Xoẹt!” Một vệt máu nở rộ trên bờ vai Mộc Hàn Yên, còn trường kiếm của nàng thì chĩa thẳng vào tâm mạch của Khương Nhân Nghĩa.
“Làm sao có thể, làm sao ngươi lại biết được sơ hở trong kiếm pháp của ta?” Khương Nhân Nghĩa ôm ngực, nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt bàng hoàng xen lẫn không cam tâm.
Mộc Hàn Yên vẫn giữ nguyên nụ cười, nàng vẫn mỉm cười rạng rỡ như thế. Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, thần trí Khương Nhân Nghĩa dần dần mơ hồ, thậm chí lão ta không dám tin đường kiếm dứt khoát và kiên nghị lúc nãy lại được xuất ra từ tay nàng.
Không có ai hiểu rõ hơn lão ta, một kiếm kia hung hiểm đến mức nào. Tuy là Huyễn Kiếm Thuật cấp chín vẫn chưa bì được với Hóa Kiếm Thuật cấp mười, nhưng trong trận Thiên Điểm Hàn Mai, mỗi một bóng kiếm hình huyễn ảnh đều ẩn chứa sát khí, thật ảo đan xen, biến hóa khôn lường.
Vừa rồi Mộc Hàn Yên hơi nghiêng đầu, nhìn có vẻ như tránh được đường kiếm chí mạng của lão ta, nhưng thực ra là nguy hiểm vạn phần. Chỉ cần chậm một tích tắc, động tác mạnh hơn một chút hoặc nhẹ hơn một chút thôi thì kết cục không đơn giản chỉ là bị thương như thế.
Nói cách khác, nếu đổi lại là Khương Nhân Nghĩa, cho dù lão ta biết rõ sơ hở duy nhất trong kiếm pháp, cũng tuyệt đối không dám hành động mạo hiểm như vậy.
Thiếu nữ đang mỉm cười rạng rỡ như đóa hoa bừng nở ngày xuân đứng trước mặt lão ta, làm sao có thể xuống tay dứt khoát đến vậy, sát phạt quyết đoán đến vậy! Đến tận lúc chết, Khương Nhân Nghĩa cũng không có cách nào tưởng tượng được.
Mộc Hàn Yên không hề trả lời, nàng tiếp tục tiến về phía trước.
Đáng tiếc thực lực hiện giờ vẫn hơi kém một chút, nếu như không phải muốn đánh nhanh thắng nhanh để tránh cảnh đêm dài lắm mộng, thậm chí nàng còn có thể không để mình bị thương.
Có điều, đối với nàng, vết thương nhỏ này chẳng thấm vào đâu. Những trận quyết chiến mà nàng đã từng trải qua còn khốc liệt hơn trận chiến ngày hôm nay rất nhiều. Trong nháy mắt, dường như Mộc Hàn Yên đã quay trở lại quá khứ...
Cùng với nụ cười thanh thoát xinh đẹp của nàng là ánh mắt lạnh băng vô tình. Trái tim nàng đã không có một chút gợn sóng, cũng không có một chút thương hại nào, nó trầm mặc lạnh lùng như một phiến đá hàng vạn năm không đổ, hiên ngang đứng trên cao vạn trượng.
“Tại sao còn chưa ra tay?” Khương Trung Thiên đã uống cạn một chén rượu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng binh khí leng keng va chạm với nhau khi kiếm sĩ giao đấu, ông ta cảm thấy hơi kỳ quái, bèn hỏi.
“Có khi nào đã xảy ra điều bất thường?” Tên hộ vệ suy đoán.
“Có thể xảy ra bất thường gì chứ, hay là Nhân Nghĩa muốn gặp ta để cáo lão về quê, sợ gây ra phiền phức gì chăng. Ài, ta già rồi, Nhân Nghĩa cũng già rồi, chẳng còn giữ được nhuệ khí năm xưa nữa.” Khương Trung Thiên lắc đầu thở dài.
“Đại nhân, chết, chết rồi...” Đúng lúc này, một tên thị vệ hớt ha hớt hải chạy tới.
“Cái gì mà đại nhân chết rồi, mở mồm ra là nói vớ vẩn, muốn ăn đòn hả?” Tên hộ vệ đứng cạnh đạp cho tên kia một phát ngã lăn ra đất.
“Không... không phải là đại nhân chết.” Lúc bấy giờ tên hộ vệ kia mới phát hiện bản thân vội quá nên đã nói nhầm, hắn ta lắp ba lắp bắp nói.
“Chẳng qua chỉ là chết một mạng người thôi mà, tuy ta đã không còn ở kinh thành nữa, nhưng việc bọn cướp quèn nửa đêm xông vào nhà riêng giết người cũng chẳng phải chuyện gì lớn, làm sao mà ngươi hốt hoảng đến mức ấy?” Khương Trung Thiên không hề tức giận, chỉ nói một cách khinh thường.