“Tổ phụ, người tìm con!” Đúng lúc đó, Mộc Nam tự đi đến. Thật ra hắn vẫn luôn ở trong tiểu viện của mình chờ tổ phụ phái người đến triệu kiến, thấy mãi không có người gọi nên hắn đã tự đến đây.
“Đệ tới đây làm gì, không có chí tiến thủ, không đi theo chính đạo, lại còn thông đồng với loại công tử bột con nhà giàu chỉ biết ăn hại, ham hố mỹ sắc làm bậy, thể diện của Mộc gia chúng ta đã bị đệ làm mất hết rồi.” Không đợi Tam trưởng lão mở lời, Mộc Hoài Đông đã lớn tiếng quát tháo.
“Đúng thế, hắn không biết xấu hổ nhưng chúng ta thì biết xấu hổ chứ, ngươi lại câu kết với hắn làm bậy, sau này đừng nói là huynh đệ của chúng ta nữa.” Mấy ca ca, tỷ tỷ khác cũng khinh bỉ mắng nhiếc.
“Ài.” Tam trưởng lão lặng lẽ thở dài một tiếng.
Ông ta thầm trách Mộc Nam không có chí tiến thủ, nhưng dù sao vẫn là cháu của mình, cũng không muốn để cho hắn xấu mặt. Nhưng thấy hắn không được người khác chào đón như vậy, đến mấy người ca ca, tỷ tỷ cũng không muốn tiếp nhận hắn nữa nên ông ta cũng không tiện nói nhiều. Thiên vị một chút thì được, nhưng không thể làm quá lộ liễu để cho những đứa cháu khác thấy chạnh lòng!
Như vậy cũng tốt, để nó thấy được cách nghĩ của mọi người về mình, có lẽ sẽ bước ra khỏi con đường mê muội mà đi trên con đường đúng đắn. Tam trưởng lão nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Mộc Nam với ánh mắt phẫn nộ, không ai chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Khúc Sơn Linh, sau đó lại là sắc mặt dở khóc dở cười, cộng thêm vẻ vô cùng may mắn.
“Khúc Đại sư, ông không cần để ý đến hắn, chỉ là một vãn bối không làm nên tích sự gì của Mộc gia mà thôi, làm công tử thế gia đường hoàng không chịu, lại nhất quyết câu kết với đám người vô sỉ làm chuyện xằng bậy. Cả đời này của hắn chắc chắn bị hủy hoại rồi, không cần lãng phí công sức với hắn nữa.” Mắng Mộc Nam xong, Mộc Hoài Đông lại quay sang Khúc Sơn Linh nói.
Đang chờ câu nói đó, chỉ cần Khúc Sơn Linh đoán ra lời giải số mệnh của hắn ta, địa vị của hắn ta lập tức thăng tiến, trở thành nhân tài mới xuất hiện nổi bật nhất trong chi thứ ba, chẳng mấy mà leo lên được địa vị cao nhất.
Đáng tiếc, sự việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của hắn ta…
Cuối cùng, Khúc Sơn Linh cũng bừng tỉnh sau khi kinh ngạc ngẩn người ra, giống như không nghe thấy lời hắn ta nói, bước vài bước tiến lên phía trước, nắm chặt lấy tay Mộc Nam.
“Tướng xương tốt lắm, số mệnh tốt lắm, an mệnh quỷ tỉnh trung, nhất thế xưng anh hùng, kháng độ sinh thu nguyệt, cao quan bách niên thu, thất bích mộc hướng vinh(*), mệnh tốt, mệnh tốt đấy...” Khúc Sơn Linh nắm lấy tay của Mộc Nam lắc qua lắc lại, tấm tắc khen ngợi với muôn vàn sự cảm thán.
(*) An mệnh quỷ tỉnh trung, nhất thế xưng anh hùng, kháng độ sinh thu nguyệt, cao quan bách niên thu, thất bích mộc hướng vinh: Lời giải về số mệnh của Mộc Nam, an mệnh quỷ trong giếng, nhất thế xưng anh hùng, cứu nhân độ thế, làm quan lớn trăm năm, gia thất hướng quang vinh, tự mình làm nên thành công.
Tam trưởng lão kinh ngạc, Mộc Hoài Đông kinh ngạc, đến bản thân Mộc Nam cũng kinh ngạc nốt.
Tất nhiên Mộc Nam cũng nhận ra Khúc Sơn Linh, không ngờ cao nhân xuất chúng mà gia gia nói đến lại chính là ông ta, ít nhiều cũng hơi bất ngờ, bị ông ta kéo tay lắc qua lắc lại khen ngợi một hồi như thế, hắn cũng cảm thấy hơi mông lung.
Có điều, thấy lão thầy bói lừa đảo lặng lẽ nháy mắt về phía mình, lại chú ý đến vẻ mặt sa sầm của Mộc Hoài Đông, hắn mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hiển nhiên lão thầy bói lừa đảo này không thừa hơi đâu mà giúp mình, nguyên nhân tuyệt đối không chỉ vì khế ước bán thân hai mươi năm đó, mà ông ta muốn lấy lòng Mộc Hàn Yên nhiều hơn. Thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc thuật chiêm tinh của Hàn Yên đại ca giỏi đến mức độ nào mà có thể khiến cho lão già lừa đảo này khâm phục đến thế.
Mộc Nam âm thầm cảm kích, mà đâu có biết rằng Mộc Hàn Yên chẳng biết khỉ gì về thuật chiêm tinh cả, cái mà nàng biết chính là thuật lừa bịp người khác, đến lão già lừa đảo kia còn bị nàng ấy bịp nữa là.
Cũng may chuyện khiến cho Mộc Nam thấy may mắn đó là lão già lừa đảo này còn nhớ lời căn dặn của mình trước đây, tuy sắp tâng bốc hắn lên đến trời nhưng lại không hề để lộ ra chuyện hai người đã quen biết từ trước.
Mộc Hoài Đông đứng bên cạnh tức đến nỗi trợn trừng mắt lên, vốn dĩ mọi thứ đang nằm trong sự kiểm soát của hắn ta, vốn dĩ những lời nói đó của Khúc Sơn Linh nên tặng cho hắn ta, đâu ngờ rằng mọi thứ lại trở thành công cốc như vậy.