Nhắc đến cũng kỳ quái, Mộc Nam tới trễ nhất, hẳn là chưa tiếp xúc gì với ông ta mới đúng, sao ông ta lại ra sức nói giúp hắn vậy chứ? Mộc Hoài Đông có chút nghi hoặc, lại không thể hỏi rõ ràng trước mặt tổ phụ, hắn ta chỉ có thể dồn nén những nghi hoặc này trong lòng.
“Hoài Đông, không được nói bậy.” Tam trưởng lão khiển trách. Tuy ông ta chướng mắt việc Mộc Nam và Mộc Hàn Yên “thông đồng làm bậy”, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được. Sao có thể tùy tiện nói ra chuyện này, huống hồ khi nghe thấy lời nói của Khúc Sơn Linh, thái độ của ông ta đối với Mộc Nam cũng có chút thay đổi.
“Hả? Hắn đã làm chuyện gì?” Ngược lại, Khúc Sơn Linh có chút hiếu kỳ, hỏi với vẻ nhiều chuyện. Thần côn(*) chi đạo, không chỉ cần phải ứng biến lạnh lợi mà còn phải hiểu biết sâu rộng, những tin tức nhỏ cũng không thể bỏ qua, vì thế nhiều chuyện một chút là chuyện rất bình thường.
(*) Thần côn: ý châm biếm, chỉ những người giả vờ có phép thuật, quyền năng hoặc khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
“Hắn không biết tự trọng, thông đồng làm bậy cùng một tên đệ tử ăn chơi trác táng có tiếng, đã thế còn xé xiêm y của một cô gái ở giữa đại sảnh đông người, Khúc Đại sư, người thấy loại người không biết tự trọng, không biết liêm sỉ này, có thể làm được gì?” Mộc Hoài Đông châm chọc hỏi.”Ực.” Khúc bịp bợm âm thầm nuốt nước bọt: Quả nhiên là một nhân tài. Ông ta học thuật chiêm tinh không được giỏi, nhưng vẫn có chút kinh nghiệm xem tướng. Vừa rồi, lúc kéo lấy tay của Mộc Nam, ông ta cũng đã để tâm xem xét, phán đoán ra được chắc hắn vừa mới mười lăm tuổi. Một tiểu tử như vậy lại dám ức hiếp nam giới cướp đoạt nữ giới, đã thế còn xé y phục người khác giữa đại sảnh đông người, trưởng thành rồi thì thế nào chứ… Đáng tiếc duy nhất là sao mình không nhìn thấy chuyện tốt như vậy chứ?
“Những người gọi là phi thường luôn làm những việc phi thường, đã được tinh vân nâng đỡ, ắt có chỗ bất phàm. Theo các ngươi việc này hoang đường vô sỉ, nhưng theo lão phu lại là hành vi dám phá bỏ ràng buộc mà chỉ những người có khí phách anh hào mới dám làm. Nếu không sao có thể nói “người thành sẽ là đế vương giàu có một phương, kẻ bại thì là anh hùng thời loạn lạc được ghi danh thiên cổ” chứ? Kẻ có thể trở thành người làm đại sự vốn không phải là người bình thường. Mệnh tốt, quả nhiên là mệnh số tốt.” Nuốt nước bọt xong, lão bịp bợm lại rung đùi đắc ý nói.
Tam trưởng lão và Mộc Hoài Đông cùng mấy trưởng bối trong nhà đều ngẩn tò te.”Ọe…” Mộc Nam chuồn khỏi bàn, cúi đầu đi ra ngoài cửa.
“Mộc công tử, ngươi không sao chứ?” Khúc Sơn Linh nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, ta đi nôn.” Vẻ mặt Mộc Nam đầy đau khổ. Tuy biết rằng ông đang tâng bốc mình, dát vàng lên mặt mình, nhưng ông có thể không khiến cho người khác buồn nôn như vậy được không?
“Đúng rồi, tên đệ tử ăn chơi trác táng mà mọi người vừa mới nói kia là ai vậy?” Khúc Sơn Linh lại tò mò hỏi.
“Còn có thể là ai được chứ? Không phải chính là nhi tử của gia chủ Mộc gia chúng ta, Đại công tử nhà Thành chủ thành Hắc Thạch – Mộc Hàn Yên ư? Từ nhỏ tên này đã kiêu căng vô độ, ăn chơi hoang phí, văn ngu võ dốt, bị người đời giễu cợt gọi là Mộc phá gia chi tử. Sau đó hắn phải chịu chút giáo huấn, cắt tiền tiêu vặt, không còn phá của nữa nhưng càng gây chuyện một cách không kiêng nể gì, bị người ta gọi là Mộc Đại công tử ăn chơi trác táng. Nếu nói về tuổi tác thì mới chỉ lớn hơn Mộc Nam một chút nhưng đã học được thói háo sắc. Động một chút là xé rách y phục con gái nhà lành giữa đại sảnh đông người, thế nên lại có được tên hiệu Mộc xé áo.
Loại người như thế mà Mộc Nam lại vui lòng phục tùng hắn, suốt ngày đi cùng hắn, cố gắng làm những chuyện xấu xa táng tận lương tâm…” Mộc Hoài Đông thao thao bất tuyệt, liệt kê chế giễu đủ loại hành vi xấu xa của Mộc Hàn Yên.
“Cái gì, ngươi nói Mộc Hàn Yên?” Vẻ mặt Khúc Sơn Linh khiếp sợ, nói. Hiện tại, đương nhiên ông ta biết Nam Mộc chính là Mộc Nam, Nam công tử Nam Hàn Yên mà ông ta nghĩ, đương nhiên cũng chính là Mộc Hàn Yên rồi.