“Đúng vậy, Khúc Đại sư biết hắn?” Tam trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khúc Sơn Linh, nghi ngờ hỏi.
“Không biết, không biết. Có điều, cái tên này được đặt rất hay, chỉ nghe tên là biết người này nhất định có chí lớn, thông minh hơn người, tấm lòng rộng lượng, là nhân tài kiệt xuất, một ngày nào đó ắt sẽ tiếng tăm lẫy lừng, thành tựu và công lao vô cùng to lớn, không chỉ được lưu danh thiên cổ ở nước An Vân mà còn ở cả lục địa Thánh Đình này. Tên hay, tên hay, nếu nói Mộc Nam được tinh vân nâng đỡ thì người này chính là thiên tinh hạ phàm.” Lão bịp bợm lăn lộn giang hồ nhiều năm, đương nhiên biết có một số chuyện không thể nói ra nhưng lại không chút mảy may tiếc rẻ những từ ngữ ca tụng Mộc Hàn Yên.
Đám người Tam trưởng lão và Mộc Hoài Đông lại ngây người lần nữa, Mộc Nam vừa mới quay lại cũng đờ đẫn ra: Những câu này là đang nói về Mộc Hàn Yên sao? Sao nghe giống như đang nói người khác vậy?
“Khúc Đại sư, hắn xé y phục của người khác.” Mộc Hoài Đông đã không biết nên nói gì nữa rồi, chỉ có thể nhấn mạnh trọng điểm.
“Xé rất hay, xé rất hay, đó là hành vi không chịu trói buộc, khí phách phi phàm, không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, người có thể trở thành người làm đại sự thì người thường vốn không thể sánh được, nếu có khí phách lớn thì làm những chuyện mà người thường không thể làm mới là chuyện bình thường. Lúc nãy ta cảm thấy kỳ quái, với mệnh số được tinh vân nâng đỡ của Mộc Nam đáng lẽ không có loại khí phách này, bây giờ ta mới hiểu, quả nhiên là có người khác.” Lão bịp bợm vỗ mạnh một cái vào đùi, tiếp tục nói thao thao bất tuyệt: “Theo các ngươi thấy thì người này quá mức hoang đường, nhưng một này nào đó hắn nhất định sẽ bay vút lên trời cao, chấn động tứ phương.” Hai câu cuối cùng này không phải là lão bịp bợm nói mò, đây là ý nghĩ chân thật từ sâu trong nội tâm ông ta.
Lão bịp bợm Khúc Sơn Linh tin chắc rằng sẽ có ngày Mộc Hàn Yên bộc lộ tài năng, làm chấn động nhân thế.
Mộc Hoài Đông sắp té xỉu, hình như ý ông là nếu muốn có tiền đồ thì bắt buộc phải xé y phục của người khác trước mặt mọi người, không vô lễ không được, không phải ta cũng nên tìm cơ hội đi xé y phục người khác sao? Đây là lời nói bậy vô căn cứ gì vậy chứ?
Thế nhưng, dường như mọi người đều bị lừa đến chóng mặt, ai cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Mộc Nam không nói một câu nào, xoay người đi về phía sau.
“Ngươi đi đâu thế?” Khúc Sơn Linh hỏi.
“Đi nôn tiếp. Vừa rồi uống thêm hai chén, không chịu được nữa.” Mộc Nam trả lời.
Thật sự khiến người khác quá buồn nôn rồi, cho dù muốn nịnh bợ, ông cũng không cần phải nịnh đến không cần liêm sỉ như vậy chứ. Xem cốt tướng gì đó, hắn cũng từng nghe rồi, còn xem tên thì lần đầu nghe thấy. Nếu thiên tinh hạ phàm như vậy thì mọi người không cần phải làm gì, sinh con ra đặt cho nó một cái tên hay là được rồi. Dù sao Mộc Nam cũng bị sự vô sỉ của lão bịp bợm này làm cho buồn nôn đến không chịu nổi nữa.
Tiểu tử này vừa mới uống rượu sao? Mọi người có chút nghi hoặc.
“Đúng rồi, Tam trưởng lão, ông vừa mới nói còn có một việc gì vậy?” Khúc Sơn Linh cũng cảm thấy mình chém gió hơi quá, vì thế nói sang chuyện khác.
“À, còn có một việc liên quan đến Lão Tứ nhà ta.” Nói đến chuyện này, Tam trưởng lão liền dứt bỏ tạp niệm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tứ thúc sao vậy?” Vừa lúc Mộc Nam quay lại, nghe thấy ông ta nhắc đến Lão Tứ bèn nghi hoặc hỏi.
Tam trưởng lão có tất cả bốn người con, phụ thân của Mộc Nam là người thứ ba, người mà ông ta nói đến là người con út, tên là Mộc Tử Thanh, chỉ lớn hơn Mộc Nam bảy tuổi.
Tuy thân phận cao hơn một bậc nhưng dù sao tuổi cũng không lớn lắm, bình thường Mộc Tử Thanh cũng không ra vẻ trưởng bối gì cả, tính tình lại cực kỳ ngay thẳng, vì thế chung sống thân thiết hòa hợp với những vãn bối này, luôn được lòng bọn họ.
“Mấy ngày trước, Tứ thúc ngươi đến thành Sơn Dương mua mấy loại dược thảo mà phòng kho đang thiếu, tính ngày thì đáng lẽ mấy ngày trước phải về rồi nhưng trước sau vẫn không có tin tức. Ta thường thả diều hâu đưa tin cũng không quay lại, ta sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Tam trưởng lão nói.