Đáng tiếc trước đây vốn dĩ nàng chẳng có cảm tình gì với Mộc gia, cả ngày chỉ ăn no ngủ khì nằm dài chờ chết, trong thoáng chốc thật sự không thể nhớ ra được.
Bảo nàng giúp, chẳng phải là ăn ốc đoán mò hay sao, chuyện này vẫn phải đẩy lên người Khúc Sơn Linh.
Vốn dĩ nàng cực kỳ khâm phục năng lực giám định bảo vật của Khúc Sơn Linh, nàng từng nhìn thấy thủ quyết của ông ta, nên càng không dám coi thường. Tuy lão già này có hơi bịp bợm một chút, nhưng bản lĩnh thực sự thì vẫn có. Trước đây vì ông ta không thể nhìn thấu huyền cơ của Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết nên mới khó có thể thành công. Bây giờ có được sự trợ giúp của nàng, chưa biết chừng ông ta thực sự có thể trở thành thần toán hàng đầu ấy chứ.
Trước đây Mộc Hàn Yên cũng không tin tưởng vào thuật chiêm tinh lắm, nhưng nhờ vào những kinh nghiệm có được sau khi sống lại, rồi còn đích thân cảm nhận được quá nhiều chuyện khó tin từ chiếc la bàn chiêm tinh kia, Mộc Hàn Yên không còn phủ định tất cả mọi thứ như trước đây nữa. Trên đời này vốn dĩ có quá nhiều việc khiến người ta khó lòng lý giải, tuyệt đối không thể quá cố chấp mà tự che kín đôi mắt của mình.
“Ừm, vậy thì để ông ta thử xem sao, nếu không được thì tính sau.” Mộc Nam nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại nói với Mộc Hàn Yên: “Đúng rồi, Hàn Yên đại ca, ta muốn đổi tên cho trường đấu giá.”
“Ờ được đó.” Mộc Hàn Yên gật đầu nói.
“Huynh chưa nghe ta nói đổi thành tên gì, mà đã bảo được rồi.” Mộc Nam oán trách.
“Ngươi khỏi cần nói ta cũng biết.” Mộc Hàn Yên nở nụ cười thần bí.
“Vậy huynh nói thử xem nào.” Mộc Nam nói một cách không phục. Đột nhiên hắn lại nhớ tới thân phận thầy chiêm tinh của Mộc Hàn Yên, nên không khỏi buồn bực, chẳng qua chỉ là thầy chiêm tinh thôi mà, biết huynh có thể bói trời, bói đất, bói sinh tử, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác quá đáng như thế chứ. Huynh cứ như vậy, sau này có chuyện gì ta cũng chẳng hứng thú nói cho huynh nghe nữa, dù sao thì chuyện gì huynh cũng đều biết cả.
“Không phải là đổi tên thành thương hội Nam Mộc sao? Chuyện này vốn dĩ rất tốt mà.” Mộc Hàn Yên trông thấy dáng vẻ ấm ức của Mộc Nam thì cảm thấy rất buồn cười. Đương nhiên nàng đoán được việc, Mộc Nam cho rằng nàng là thầy chiêm tinh nên đoán ra hắn muốn đổi thành tên gì. Nhưng trên thực tế, Mộc Hàn Yên có đoán ra cái gì đâu, là vì nguyên nhân kiếp trước nên nàng mới biết đấy chứ. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Mộc Nam, Mộc Hàn Yên lại cảm thấy hơi vui vui.
Không thể không nói, thực ra cái nghề thầy bói bịp bợm này cực kỳ phù hợp với Mộc Đại tiểu thư, nó khiến cho thú vui ác ý khinh nam ngược nữ của nàng đạt được sự mãn nguyện cực điểm.
“Ha ha, lần này huynh nói sai rồi, không phải thương hội Nam Mộc, mà là thương hội Nam Yên.” Sự buồn bực trên mặt Mộc Nam thoáng cái đã biến mất hết, hắn đắc ý cười lớn.
“Thương hội Nam Yên? Sao tự dưng lại kéo cả ta vào?” Mộc Hàn Yên ngẩn người, sau đó kinh ngạc hỏi. Hình như quỹ đạo lịch sử lại phát sinh sự sai lệch một lần nữa rồi. Ngoài kinh ngạc ra thì còn có cảm động, Mộc Hàn Yên đã lờ mờ đoán được lý do Mộc Nam làm như vậy.
“Ta đã nghĩ rồi, hiện giờ trường đấu giá Nam Mộc đã ký Khế ước với học viện Long Nham, lại có cao nhân như Khúc tiền bối tọa chấn, không đổi tên thì thật quá nhỏ mọn, không xứng với học viện Long Nham của người ta. Cho dù là học viện Long Nham hay Khúc tiền bối, thực ra cũng đều là vì Hàn Yên đại ca nên mới coi trọng trường đấu giá Mộc Nam của chúng ta, nếu kể ra thì công lao của huynh là lớn nhất. Sau này đổi tên thương hội, ta chiếm một nửa, huynh chiếm một nửa.” Mộc Nam giải thích.
“Không được, trường đấu giá Nam Mộc là tâm huyết của ngươi, ta không thể chiếm lợi ích của ngươi như thế được.” Mộc Hàn Yên kiên quyết phản đối.
Nếu không phải do việc nàng sống lại đã làm thay đổi một số chuyện thì Mộc Nam đã đạt được Long Huyết Thạch sớm hơn một bước, danh tiếng của trường đấu giá Nam Mộc cũng sẽ vang dội, sau này còn trở thành một trong những thương hội lớn có thực lực nhất nước An Vân.
Mặc dù hiện tại nàng đã cứu vãn được một cục diện, giúp trường đấu giá Nam Mộc phát triển theo quỹ đạo ban đầu, nhưng nàng tuyệt đối không muốn tranh công, càng không muốn chia chác phần lợi ích vốn thuộc về Mộc Nam.
“Đây sao có thể coi là chiếm lợi ích chứ? Đây vốn dĩ là công lao của huynh mà.” Mộc Nam vội vàng nói.