Cho dù có sự ủng hộ của học viện Long Nham thì cũng không thể làm được, dù sao học viện Long Nham cũng chỉ là học viện đứng đầu nước An Vân mà thôi, ngoài nước An Vân ra, các nước khác đều có học viện với thực lực tương tự hoặc mạnh hơn.
Tóm lại, những lời của Mộc Hàn Yên và Mộc Nam giống hệt những lời hùng hồn mà bọn trẻ con thường nói lúc chơi trò gia đình, cũng giống những lời thề non hẹn biển giữa hai đứa nhóc còn cởi truồng, đơn thuần chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Lúc này bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, câu chuyện cười này lại có một ngày trở thành sự thật. Thương hội Nam Yên sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất trên đại lục Thánh Đình, mà hiện tại, ngôi sao sáng này đang dần dần mọc lên từ thành Hắc Thạch.
Còn chưa vào trường đấu giá Nam Mộc, cả Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đã nhận thấy có điểm bất thường.
Mới có một ngày thôi mà việc này đã lan truyền ra tận mấy thành nhỏ xung quanh, không ít người nghe danh nên tìm đến, muốn xem thử trường đấu giá Nam Mộc này có điểm nào bất phàm.
Trong chốc lát, khu chợ vốn hoang vắng đìu hiu đã trở nên ồn áo náo nhiệt, những thương lái và người tu luyện ở mấy thành xung quanh lũ lượt kéo đến, bọn họ vừa hỏi thăm tin tức về trường đấu giá Nam Mộc từ những người bán hàng đứng hai bên đường, vừa xì xào bàn tán.
Đối với sự xuất hiện đường đột bất thường của trường đấu giá Nam Mộc, tất nhiên những thương lái này sẽ cảm thấy vừa đố kỵ vừa ghét bỏ.
“Hừ, trường đấu giá Nam Mộc là cái gì chứ, chẳng biết kẻ nào đã bày ra trò này, khai trương mới có mấy ngày mà ngay cả những quy tắc quen thuộc của các đại thế gia cũng dám phá hỏng, bỏ tiền ra mua sự chú ý, ta chống mắt lên xem bọn chúng đắc ý đến lúc nào.” Có kẻ hậm hực bất bình nói.
“Đúng thế, đừng nghĩ có học viện Long Nham chống lưng thì có thể kê cao gối ngủ ngon. Đắc tội với những thương hội lớn kia, chẳng khác nào đang thả mồi bắt bóng.” Có kẻ suy nghĩ rất ác độc, nói một cách đầy chờ mong.
Trên đường đi, Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đã nghe thấy không ít những lời bàn tán như vậy.
“Xem ra, chúng ta đã trở thành đối tượng bị tất cả mọi người công kích rồi.” Mộc Nam cười khổ rồi nói.
“Ngươi nói, hổ trong núi còn phải sợ mấy con cừu hay sao?” Vẻ mặt của Mộc Hàn Yên vẫn rất bình thường, nàng mỉm cười nói: “Cũng chỉ giống như việc thằng hề cố vượt xà thôi. Nếu để ý, ngược lại sẽ lãng phí tinh lực của chúng ta.”
Ánh mắt Mộc Nam sáng rực lên, hắn đúng là quá để ý tiểu tiết rồi. Mộc Hàn Yên nói đúng, nếu so sánh với mục tiêu xa rộng của bọn họ thì mấy con phố buôn bán nhỏ ở thành Hắc Thạch này chẳng tính là gì. Cũng giống cừu non đứng trước mặt sư tử, cho dù có phẫn nộ, bất mãn hay thù hận thì cũng có thể làm gì được?
Ánh mắt hoài nghi của Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng thoáng thay đổi, nhìn thấy gương mặt tràn đầy tự tin của Mộc Hàn Yên, đột nhiên bọn họ cảm thấy, có lẽ đó không đơn giản chỉ là trò chơi gia đình của bọn trẻ con. Nhưng, thật sự có thể ư?
Tuy biết rõ khả năng thành công của hai người bọn họ là cực kỳ nhỏ, nhưng giờ phút này, bọn họ cảm thấy có thứ gì đó trong sâu thẳm cõi lòng đã được thắp sáng, máu trong người cũng trở nên sôi sục, có thêm một chút chờ mong khó tả.
Thứ đó, đối với người say mê việc buôn bán như Mộc Nam mà nói, chính là dã tâm, còn đối với bọn họ, đó chính là khát khao của kẻ mạnh vĩnh viễn không có điểm dừng!
Đến trường đấu giá Nam Mộc, Mộc Nam liền đi tìm quản sự Tôn, nói một lượt về chuyện đổi tên trường đấu giá Nam Mộc thành thương hội Nam Yên và cả chuyện Mộc Hàn Yên sẽ gia nhập thương hội.
Thấy Mộc Nam thế mà lại chia sẻ tâm huyết của mình thành ba phần, nếu đổi lại là ngày trước, kiểu gì quản sự Tôn cũng phàn nàn vài câu. Nhưng bây giờ hắn ta lại không hề có ý kiến gì cả.
Mộc Hàn Yên là ai chứ, là thầy chiêm tinh mà sư phụ của hắn ta còn phải tôn kính ba phần, thậm chí nịnh nọt bợ đỡ tới mức người làm đồ đệ như hắn ta còn cảm thấy rùng mình buồn nôn đấy. Nếu Mộc Hàn Yên đồng ý gia nhập thương hội thì đây là chuyện vui mong còn chẳng được nữa là.
Hắn ta không hề có một chút dị nghị nào với quyết định của Mộc Nam, ngược lại còn khâm phục vô cùng. Hắn tuổi còn trẻ mà đã có khí phách và can đảm đến nhường này, thành tựu trong tương lai e là còn vượt xa dự đoán ban đầu của hắn ta.
“Phải rồi, Khúc Đại sư đâu?” Mộc Nam dặn dò xong chính sự, bèn hỏi quản sự Tôn.