“Ở trong viện, đang ăn bữa sáng.” Quản sự Tôn trả lời.
“Vẫn đang ăn sáng à...” Mộc Nam nhìn sắc trời, thời gian cũng không còn sớm nữa, sao vẫn còn ngồi ăn sáng chứ.
Đám người Mộc Nam tò mò đi theo Mộc Hàn Yên vào viện của Khúc Sơn Linh.
Trên chiếc bàn rộng ba thước bày đầy gà vịt thịt cá, có đủ món nướng món chiên món hầm, ở chính giữa bàn còn bày một con lợn sữa quay vàng rộm mỡ màng. Khúc Sơn Linh đang ngồi đằng sau bàn, tay trái cầm một con gà nướng, tay phải cầm một cái chân giò, trái cắn phải ngoạm, nhồm nhoàm nhét vào trong miệng.
Ánh mặt trời hắt xuống, chiếu rọi hai bên tay dính đầy dầu mỡ của ông ta, trên gương mặt già nua của ông ta cũng dính vết dầu bóng nhẫy, nhìn trông có vẻ trẻ trung hơn bình thường nhiều.
“Khúc Đại sư, chẳng phải ông cần tắm rửa dâng hương, nên phải ăn chay mấy ngày sao?” Mộc Nam trợn mắt há mồm, ngạc nhiên hỏi.
“Tắm rửa dâng hương, ăn chay mấy ngày thì cũng phải có sức mới làm được chứ.” Khúc Sơn Linh vừa cắm đầu cắm cổ ăn, vừa trả lời lấy lệ. Cái này cũng giống như đạo lý muốn giảm béo thì trước tiên cần phải béo, chỉ không biết đây là chân lý hay chỉ là ngụy biện.
“Khúc Đại sư, tối qua ông ăn chưa no à?” Mộc Nam nhìn cái bụng căng tròn của ông ta, nghi hoặc hỏi. Tối qua hai người bọn họ ngồi ăn cơm cùng một bàn, hắn nhớ Khúc bịp bợm này ăn cũng đâu có ít, mà sao lại đói đến mức này.
“Ợ... No thì có no, nhưng mà không đủ.” Khúc Sơn Linh ợ một cái, xoa xoa bụng, nhìn dáng vẻ xem ra không thể ăn thêm được nữa, lúc này ông ta mới bỏ cái chân giò chỉ còn trơ xương trên tay xuống, thở dài nói.
Mộc Nam có chút hoài nghi, các thầy chiêm tinh bình thường thi triển thuật đều hao tổn sức lực đến vậy ư, ăn nhiều đến mức ấy, sao trước đây hắn chưa từng nghe nói nhỉ?
Rất nhanh sau đó, hắn đã biết mình nghĩ nhầm rồi.
“Ăn xong chưa, xong rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Mộc Hàn Yên nói.
“Ờ, xong rồi.” Khúc Sơn Linh gật đầu. Cho dù chưa xong thì cũng chẳng còn cách nào, ông ta thực sự không thể ăn tiếp nữa.
Khúc Sơn Linh nói xong liền lấy Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết ra đưa cho Mộc Hàn Yên.
“Đợi đã, trước hết phải đánh xong chiêu thủ quyết ngày hôm qua rồi hẵng tính.” Mộc Hàn Yên không hề đưa tay ra cầm.
Đối với Khúc Sơn Linh, những thủ quyết này chỉ dùng để bói toán, thiếu một vài chiêu thì hẳn cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng đối với nàng, nó chính là vật phụ trợ tốt nhất cho việc tu luyện, thiếu một chiêu cũng không được.
“Chiêu đó thì hay là đợi sau này hẵng tính.” Khúc Sơn Linh bối rối nói.
“Không được, thuật chiêm tinh cũng giống như tu luyện, đều coi trọng tiến hành theo trình tự, không được hấp tấp phá hỏng mọi thứ, thiếu một chiêu cũng không thể được.” Mộc Hàn Yên bác bỏ ý kiến của Khúc Đại sư, kiên quyết nói.
“Hiểu rồi, vậy để ta thử lại.” Vẻ mặt Khúc Sơn Linh khổ sở nói.
Mộc Hàn Yên lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn Khúc Sơn Linh không rời mắt.
Lần này Mộc Hàn Yên không giấu đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung nữa, dù sao bọn họ nhìn cũng không hiểu, cứ xem như là mở mang thêm chút kiến thức thôi vậy.
“Công tử, có cần bọn ta tránh đi một lát không?” Hoa Nguyệt ngầm đoán được những gì mà Mộc Hàn Yên và Khúc Sơn Linh làm lúc này, nhất định là có liên quan đến thuật chiêm tinh, hắn bèn chủ động hỏi.
“Không cần đâu, cứ đứng đây nhìn đi.” Mộc Hàn Yên còn chưa nói gì, Khúc Sơn Linh đã rộng lượng lên tiếng.
Chẳng phải thuật chiêm tinh là tuyệt học bí mật không thể truyền ra ngoài ư, sao lão bịp bợm này lại hào phóng thế? Đám người Hoa Nguyệt đều cảm thấy hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ thì kỳ lạ thật, nhưng bọn họ vẫn thấy rất tò mò về thuật chiêm tinh trong truyền thuyết này. Thấy ngay cả Khúc Sơn Linh cũng không để ý lắm, vừa vặn có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân nên bọn họ đều ở lại.
Khúc Sơn Linh hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu diễn luyện lại thủ quyết ngày hôm qua.
Có kinh nghiệm của hôm trước, cộng thêm bước cải tiến là kết hợp với Thiên Tâm Công Pháp của Mộc Hàn Yên, những chiêu thủ quyết xuất ra lại càng lưu loát liền mạch, nhìn mà cảnh đẹp người vui. Nhưng đến chiêu quan trọng cuối cùng kia, sắc mặt của ông ta trở nên cực kỳ khó coi, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.