Chính bản thân nàng đã cảm nhận được điều thần kỳ của bộ thủ quyết này, cho nên Mộc Hàn Yên không muốn lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa. Sau khi đánh răng rửa mặt qua loa, nàng vội vã chạy tới thương hội Nam Yên. Hi Nhi đã sớm cầm một chiếc túi lớn trên tay, điên cuồng đuổi theo nàng, sau đó Hi Nhi nhét túi vào trong ngực Mộc Hàn Yên, dặn nàng nhất định phải ăn hết, cuối cùng mới thả cho nàng rời đi.
Trên đường đi, Mộc Hàn Yên mở ra nhìn, trong túi giấy dầu có bốn cái bánh bao, sáu cái sủi cảo hấp, hai chiếc đùi gà, hai chiếc cánh gà, hai cái bánh màn thầu. Mộc Hàn Yên có chút ngượng ngùng. Tuy kiếp trước nàng hơi cố chấp với việc ăn uống, nhưng cũng không chết đói đến mức trở thành kẻ tham ăn cấp bậc như Văn Nhân Thanh Thu kia đâu. Nhiều như vậy mà còn nhất định phải ăn hết, Hi Nhi coi nàng là heo để vỗ béo sao? Vẫn nên sớm gả nha đầu này đi thì hơn, để cho nàng ấy đi hành hạ phu quân của nàng ấy, nuôi phu quân nàng ấy thành heo đi!
Mộc Hàn Yên vừa gặm bánh bao vừa suy nghĩ, không phải sư phụ của Khúc Sơn Linh đã nói rằng khoảng bốn mươi lăm tuổi ông ta sẽ có đại nạn sinh tử sao? Khoảng bốn mươi lăm tuổi rốt cuộc là trên hay dưới bốn mươi lăm, hay là hơn kém vài tuổi?
Hiện giờ đừng nói Khúc Sơn Linh sợ chết, Mộc Hàn Yên nàng còn sợ chết hơn. Chỉ có sớm học xong toàn bộ thủ quyết thì nàng mới yên lòng được.
Vì vậy, ngay dưới sự “quan tâm” của Mộc công tử bột, vận mệnh thảm thương của Khúc Đại sư lại được tiếp diễn, hơn nữa càng ngày càng thảm hơn, đến mức ói ra máu. Ngay cả mấy người Mộc Nam và Hoa Nguyệt cũng không đành lòng nhìn tiếp. Hai tên đệ tử trẻ tuổi cứ nhìn thấy tình cảnh thê thảm đó là lại rơi nước mắt. Nhưng sư phụ của bọn họ lại cam tâm tình nguyện bị Mộc Hàn Yên ngược đãi như vậy, không hề có nửa câu oán hận.
Điều làm cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái nhất chính là mỗi ngày Khúc đại sư đều ho ra máu nhưng lại có thể kiên cường gắng gượng, rõ ràng ho gần chết, nhưng vừa nhìn thấy heo quay được đưa lên thì lại lập tức tỉnh táo, lao tới ăn khỏe vô cùng. Hơn nữa đôi mắt ông ta càng ngày càng sáng, càng ngày càng sắc sảo, tạo cho người ta cảm giác sâu không thấy đáy.
Nếu như không phải mỗi ngày đều ói ra máu, chỉ nhìn đôi mắt này người ta cũng cảm nhận được đây là một Đại sư bói toán thần bí và cao siêu.
Máu của Khúc Sơn Linh chưa ói ra hết thì quyển Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết kia đã càng ngày càng mỏng đi. Mộc Hàn Yên phối hợp công pháp với thủ quyết kia càng lúc càng thành thục. Thiên Tâm Công Pháp gia truyền kia càng lúc càng hoàn hảo, tốc độ tu luyện cũng càng lúc càng nhanh. Lão lừa đảo họ Khúc cũng càng ngày càng có tinh thần, móng heo ông ta ăn mỗi ngày càng nhiều khiến cho Mộc Hàn Yên cũng phải cảm thấy kỳ quái. Không phải nói ăn gì bổ nấy sao? Lão lừa đảo kia ói ra nhiều máu như vậy, không phải là nên ăn tiết canh heo cho bổ máu ư? Từ bao giờ gặm móng heo cũng có thể bổ máu vậy?
Hôm nay, Mộc Hàn Yên hài lòng kết thúc công việc ngược đãi lão lừa đảo. Trên đường trở về phủ Thành chủ, nàng thấy ven đường bán quả óc chó, Mộc Hàn Yên tự giác đi mua vài cân mang theo, vừa đi vừa bóp nát vỏ, nhét vào trong ngực của mình.
Tinh Huyễn Thiên Cơ lại mở ra một lỗ đen như cũ, hút sạch mọi thứ.
Ở góc đường xa xa phía sau Mộc Hàn Yên, có một đôi mắt ác độc đang nhìn nàng chằm chằm.
Mộc Hàn Yên, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết! Nhất định sẽ có ngày đó! Còn nữa, ngay cả Mộc Nam ta cũng tuyệt đối không buông tha! Triệu Tứ tiểu thư nắm chặt vạt áo, nghiến răng nói ra lời thề.
Buổi sáng hôm đó nàng ta bị Mộc Hàn Yên dọa sợ, suýt nữa thì hồn bay phách lạc. Lại lần nữa bất hạnh bị xé quần áo, sau khi trở về nhà được hai canh giờ, nàng ta mới hồi phục lại tinh thần, tức đến phát điên.
Thật ra nàng ta và Mộc Hàn Yên đã quen biết nhau từ nhỏ, hơn nữa từ nhỏ nàng ta đã đối đầu với Mộc Hàn Yên. Coi như nể mặt mũi Thành chủ nên nàng ta không làm quá đáng, nhưng nhiều năm như vậy nàng ta vẫn chiếm thế thượng phong. Lần trước nàng ta chỉ thi triển một mưu kế nhỏ cũng đã làm cho Mộc Hàn Yên vừa tức vừa sợ, ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng mà, gần đây…
Nàng ta thực sự bị Mộc Hàn Yên chỉnh đốn, vô cùng xui xẻo!