Nhưng Mộc Hàn Yên là cao thủ như vậy sao? Hắn là một tên đệ tử ăn chơi trác táng, còn là tên ăn chơi trác táng nhất thành Hắc Thạch, sao có thể có bản lĩnh như vậy?
Tôn quản sự và hai tên đệ tử trẻ tuổi đều ngây người, muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ tự lẩm bẩm trong miệng: “Xong, lần này xong rồi, sư phụ sắp bị hại chết rồi.”
Nước mắt hai tên đệ tử trẻ tuổi rơi như mưa, thiếu chút nữa khóc rống lên.
Bản thân Khúc Sơn Linh cũng bị dọa cho khiếp sợ, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên trắng bệch hơn, ông ta định mở miệng ngăn cản thì vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi.
Kình khí của Mộc Hàn Yên dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch, tiếp xúc với kình khí của ông ta nhưng không sản sinh bất cứ bài xích gì mà cùng tồn tại hòa hợp trong kinh mạch của ông ta. Sau đó, dưới sự dẫn dắt từ kình khí của Mộc Hàn Yên, kình khí của ông ta lại chuyển động nhanh chóng, không còn trạng thái khí huyết tích tụ, trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn, dĩ nhiên cũng không còn cảm giác muốn hộc máu.
Chuyện này là sao vậy chứ? Khúc Sơn Linh cảm nhận được một cách rõ ràng, dòng kình khí này của Mộc Hàn Yên không mạnh, chí ít vẫn chưa mạnh đến mức độ có thể tùy ý truyền vào kinh mạch của người khác, nhưng ông ta lại có một loại ảo giác: Kình khí của mình giống như dòng nước của sông lớn, còn kình khí của Mộc Hàn Yên lại giống như đại dương xanh biếc mênh mông, cho dù sông lớn có bao la thế nào, cho dù là sóng lớn đầu ngọn lũ, cuối cùng vẫn không thể rời bỏ vòng tay ôm ấp của biển cả.
Ông ta đâu biết rằng, Thiên Tâm Công Pháp của Mộc Hàn Yên vốn có khả năng đặc biệt, có thể chứa đựng lực của vạn vật để bản thân sử dụng và căn bản cũng sẽ không sinh ra bất kỳ xung đột nào với kình khí của ông ta.
Mộc Hàn Yên cũng biết điểm này nên mới dám tùy tiện truyền kình khí vào để dẫn dắt ông ta thúc đẩy kình khí, hòa dịu khí huyết. Có điều, dù sao đây cũng là lần đầu thử nghiệm, lúc mới bắt đầu nàng cũng có chút lo lắng, khống chế sự mạnh yếu của kình khí vô cùng cẩn thận, về sau thấy không có chút nguy hiểm gì, gan cũng trở nên lớn hơn, tốc độ vận hành kình khí cũng càng lúc càng nhanh.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Khúc Sơn Linh ngày càng trở nên hồng hào hơn, pháp quyết trong tay cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thoải mái.
Ở một bên, Tôn quản sự và hai tên đệ tử trẻ tuổi kia sớm đã xem đến choáng váng, không hề nghi ngờ gì nữa, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ sự trợ giúp của Mộc Hàn Yên, thế nhưng, sao hắn có thể có thực lực như vậy chứ?
“Ha ha ha ha, thành công rồi!” Cuối cùng Khúc Sơn Linh cũng đánh ra một chiêu thức thủ quyết, không té ngửa mặt như trước kia mà là vẻ mặt đầy kích động, cười ha hả.
Trên khuôn mặt của Mộc Hàn Yên cũng lộ ra một nụ cười, đến giờ phút này, cuối cùng Thiên Tâm Công Pháp của nàng đã đại thành. Xuất hiện ở trước mắt nàng là một con đường của kẻ mạnh hoàn toàn mới.
“Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ!” Tôn quản sự và hai tên đệ tử trẻ tuổi vô cùng vui sướng, tiến lên phía Khúc Sơn Linh chúc mừng.
Khúc Sơn Linh chỉ gật gật đầu, tiến lên hai bước, đi về phía trước Mộc Hàn Yên, cúi thấp người hành lễ, nói: “Đa tạ Đại công tử giúp đỡ, ta không những học được bộ thủ quyết này, có cơ hội hóa giải kiếp nạn sinh tử, mà cuối cùng còn phá vỡ nút thắt đã quấy nhiễu ta hơn mười năm, đạt đến kiếm sĩ cấp mười.”
Lúc này đám người Tôn quản sự mới chú ý tới, Khúc Sơn Linh bây giờ, khắp người đều tràn đầy khí thế quang minh chính đại, cộng thêm cặp mắt ẩn hiện thần quang, sâu như đầm nước, càng lộ ra khí phách siêu phàm, cũng càng có vẻ là một cao nhân rồi.
Thì ra sư phụ đã phá vỡ nút cổ chai, đạt đến kiếm sĩ cấp mười, cũng là cảnh giới Đại kiếm sĩ.
Bọn họ đều biết, sư phụ tốn hơn mười năm công phu cũng chưa thể đột phá, nào biết dưới sự trợ giúp của Mộc Hàn Yên, ông ấy lại có thể phá vỡ nút cổ chai dễ dàng như thế.