“Đa tạ Đại công tử giúp đỡ, Đại công tử quả nhiên sâu sắc không thể lường, là người chỉ có thể cầu chứ không thể gặp, thực lực vậy mà lại lớn mạnh đến thế, sự kính phục của vãn bối đối với Đại công tử thật không thể nói nên lời. Sau này, chúng ta ở lại thương hội Nam Yên rồi, chuyên tâm dốc sức phục vụ thương hội Nam Yên, vì thương hội Nam Yên, vì Đại công tử, quyết không từ chối xông pha khói lửa, sống là người của thương hội Nam Yên, chết là ma của thương hội Nam Yên.” Mấy người vừa cảm kích vừa kính nể, đồng thời còn có chút mong đợi mà nói với Mộc Hàn Yên.
Thực ra lúc đầu, mấy người bọn họ đều khinh thường Mộc Hàn Yên, nghĩ nàng chẳng qua chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, có chút gia thế mà thôi. Thế nhưng đến bây giờ, bọn họ mới biết mình nhìn lầm. Đây đâu phải là công tử ăn chơi trác táng chứ, đây rõ ràng là con rồng to lớn ẩn mình, sẽ có ngày bay vút lên trời cao.
Vẫn là sư phụ tinh mắt, sớm đã nhìn ra bản lĩnh thật sự của hắn, không ngại tự hạ thấp thân phận, không biết xấu hổ mà nịnh nọt hắn, tìm mọi cách lấy lòng hắn. Nếu so về khả năng quan sát, bọn họ vẫn không thể so được với sư phụ.
Nghĩ tới khế ước bán thân hai mươi năm kia của sư phụ, thậm chí bọn họ còn ngưỡng mộ, vội vàng xung phong nhận ký khế ước bán thân cả đời.
“Biến, biến, biến, quỷ nịnh hót, đến lượt các ngươi xông pha khói lửa sao?” Tư Dung tiến lên, đá cho mấy tên tiểu quỷ nịnh hót này mỗi người một cái, vẻ mặt đầy nịnh bợ, nói: “Thì ra thực lực của công tử đã tinh thông đến cảnh giới như vậy, thật là đáng vui mừng. Tư Dung ta không biết nịnh hót, cũng không ưa nhất là mấy tên a dua ninh nọt. Đương nhiên, công tử có con mắt tinh tường như đuốc, hoài bão cao xa, cũng sẽ không bị mấy câu lời ngon tiếng ngọt của bọn họ làm rối loạn tâm trí. Dựa vào trí tuệ và phẩm chất thanh cao của công tử, đương nhiên cũng biết ai là người trung thành, ai là người thấy lợi quên nghĩa...”
Mấy người Mộc Hàn Yên đồng loạt lau trán, thế mà còn nói không biết nịnh hót? Nếu đây không tính là nịnh hót thì như thế nào mới tính chứ?
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Mộc Hàn Yên yên cắt ngang lời hắn, hỏi.
“Công tử, hình như dạo gần đây thực lực của ta trì trệ không tiến bộ, người có thể cũng nghĩ cách giúp ta một chút được không?” Tư Dung mang vẻ đau khổ, thành thật nói.
“Còn có ta nữa.” Hoa Nguyệt nói thẳng.
“Ừ, để ta nghĩ cách một chút nhé.” Mộc Hàn Yên gật đầu nói.
Nàng hiểu rõ tâm tư của Tư Dung và Hoa Nguyệt, khát vọng trở nên lớn mạnh của bọn họ mãnh liệt hơn nhiều so với người thường, nhìn thấy Khúc Sơn Linh, dưới sự giúp đỡ của mình đã trở thành Đại kiếm sĩ, bọn họ khó tránh khỏi việc động tâm.
Mộc Hàn Yên cũng không để bụng, trên thực tế, nàng muốn bảo vệ tốt người nhà của mình, đối mặt với những kẻ thù chưa xác định được thì thực lực của Hoa Nguyệt và Tư Dung càng mạnh càng tốt. Cho dù bọn họ không yêu cầu, Mộc Hàn Yên cũng sẽ nghĩ cách.
Có điều, tình hình của bọn họ không giống với Khúc Sơn Linh, nàng có thể giúp được Khúc Sơn Linh, một mặt là vì Thiên Tâm Kình Khí của nàng có khả năng đặc biệt chứa đựng lực vạn vật, mặt khác là vì bộ thủ quyết kia của Khúc Sơn Linh nhất mạch tương thừa, tương hỗ, tương sinh với Thiên Tâm Công Pháp.
Muốn dùng biện pháp này giúp đỡ bọn họ, trừ khi để bọn họ học được bộ thủ pháp này. Có điều, Khúc Sơn Linh khổ công trên dưới hai mươi năm với Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết mới có thể làm một lần là được, mà nàng thì vì đã tu luyện Thiên Tâm Công Pháp sau khi đã tiến hóa thăng cấp, cho nên mới có chuyện vừa học đã biết.
Để Tư Dung học bộ thủ quyết này còn không biết phải tốn bao nhiêu năm mới học được? Căn bản là mất nhiều hơn được.
Thực ra, muốn tăng thực lực nhanh chóng, cách tốt nhất là giao thủ, nhất là giây phút sinh tử càng có thể kích thích tiềm năng của cơ thể. Mộc Hàn Yên âm thầm suy xét nên tìm cơ hội dẫn bọn họ ra ngoài rèn luyện một chút, điều này cũng có rất nhiều lợi ích cho việc tăng cường thực lực của nàng.