Mộc Hàn Yên hướng về phía Khúc Sơn Linh, thấy sắc mặt ông ta nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, trong mắt liên tục ánh lên những màu sắc khác nhau, có thể thấy rõ vừa rồi ông ta đã thi triển Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết một lần, nếu không sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.
Từ biểu hiện của Nguyên Thiên Ba và Hi Phàm, Mộc Hàn Yên đã có thể đoán định thứ được gọi là trứng điểu sư trước mặt kia chính là đồ giả, nhưng không biết rốt cuộc Khúc Sơn Linh đã đoán ra được điều gì mà lại kiên quyết muốn mình phải đấu giá bằng được.
“Nhanh lên, mau đấu giá đi.” Giọng nói của Khúc Sơn Linh càng vội vã hơn, chỉ có điều tinh thần thể lực hao tổn quá lớn, thuật tụ khí truyền âm lại chỉ mới luyện được không có cách nào để giải thích quá nhiều.
Mộc Hàn Yên nghiến răng, căn nguyên của Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết thì nàng đã biết, vốn dĩ do la bàn chiêm tinh của Tinh Huyễn Thiên Cơ đó xoay chuyển mà ra, hơn nữa nàng còn đích thân cảm nhận được sâu sắc sự huyền diệu của nó, biểu hiện của Khúc Sơn Linh vội vã như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân, vậy thì hãy tin ông ta một lần đi.
“Chúc mừng ngươi đã thành công khiến cho bổn công tử mất máu một lần thật mãnh liệt, bổn công tử trả thêm một nghìn lượng, nếu như người vẫn còn muốn tranh giành, bổn công tử sẽ nhường ngươi, không phải phí tiền vô ích.” Giọng điệu của Mộc Hàn Yên thay đổi, vẻ mặt nhăn nhở, nói.
Công tử lắm tiền không phải lúc nào cũng phung phí tiền được, thỉnh thoảng cũng phải chơi trò vô lại, cũng là một kiểu hưởng thụ. Mộc Đại công tử rõ ràng là hiểu rõ tinh túy trong đó, vẻ mặt nhăn nhở kia thật sự khiến gặp người người ghét, chó gặp chó khinh.
Nguyên Thiên Ba lại không hề ghét bỏ, vui mừng đến nỗi suýt nhảy dựng lên. Tốt rồi, lần này không cần phải báo cáo rồi, người bị đánh đến tàn phế chắc chắn sẽ là Mộc Hàn Yên.
Phía sau đám đông, gương mặt Tam trưởng lão thất vọng, tên Mộc Hàn Yên này, ngươi không biết gặp đồ tốt cứ thu nhận hay sao, vừa rồi nếu như ngươi từ bỏ như vậy, lão phu còn đánh giá cao ngươi một chút, nhưng sao ngươi lại không chịu cố gắng như vậy? Ngươi cho rằng ngươi chơi trò đùa giỡn như vậy là thông minh à, vẫn chỉ là nhảy xuống hố như thường thôi.
Tam trưởng lão nhìn nét mặt tự cho là đúng của Mộc Hàn Yên vừa tức vừa hận, hận không chịu nổi mà quay lưng bỏ đi.
Bởi vì tuyệt vọng với Mộc Hàn Yên, ông ta cũng thất vọng về Khúc Sơn Linh luôn, cũng chẳng muốn nhờ vả gì ông ta nữa.
“Ha ha ha ha, Mộc Hàn Yên, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh một lần, hóa ra vẫn là đồ bỏ đi, mười vạn lượng đấy, mười vạn lượng mua một quả trứng chim cút, ta xem ngươi lấy đâu ra tiền, Mộc bại gia, quả nhiên vẫn là Mộc bại gia. Sớm muộn phủ Thành chủ cũng bị ngươi làm cho táng gia bại sản, đến Mộc gia cũng bị ngươi làm cho bại sản, ha ha ha ha.” Triệu Tứ tiểu thư không nhịn được nữa, nhảy lên chỉ vào Mộc Hàn Yên cười nói điên cuồng.
Trong phòng đấu giá, tất cả mọi người đều ngây ra.
“Đó chẳng phải Triệu Tứ tiểu thư sao, sao nàng ta lại ở đây, nàng ta đang nói gì thế?”
“Đồ ngốc, đến bây giờ ngươi còn không hiểu à? Mộc Đại công tử bột bị gài bẫy rồi, bẫy đến chết rồi.”
“Cái gì, cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Triệu Tứ tiểu thư này ấy à, nàng ta là ái nữ của Triệu gia thành Hắc Thạch, từ nhỏ đã đối đầu với Mộc Hàn Yên, trước đây đều là nàng ta bắt nạt Mộc Hàn Yên, dạo trước đây lại bị thua thiệt dưới tay đối phương, nghe nói còn cởi chuồng chạy nhông nhông trước mặt mọi người một lần, ồ không đúng, là hai lần, không đúng, có thể còn nhiều hơn...”
Một lúc lâu bọn họ mới lấy lại tinh thần, rì rầm bàn luận. Bọn họ vừa bàn luận vừa liên tục nhìn trộm Triệu Tứ tiểu thư mấy cái, có thể là đang nhớ lại những hình ảnh trẻ em không nên nhìn kia.
Nếu như đổi lại là người khác, nghe thấy trận cười điên cuồng đó của Triệu Tứ tiểu thư, e rằng đều coi nàng ta là kẻ điên, tuy hình dáng của quả trứng kia chỉ tương tự quả trứng chim cút, nhưng hoa văn ngân tuyến kim tinh đó nhìn thế nào cũng không thể là loại trứng chim cút vài ba lượng bạc lẻ là có thể mua được cả rổ kia.