Hai nhà Triệu, Chu và phân gia Mộc thị ở thành Hắc Thạch là kẻ địch nhiều đời. Trước khi cả nhà Mộc Duệ An đến thành Hắc Thạch, bọn họ cũng đã tranh đấu gay gắt mấy trăm năm. Mộc Hàn Yên có xấu xa thế nào đi nữa thì Tam trưởng lão cũng không muốn nhìn thấy nàng chịu thiệt trong tay đám người Triệu Tứ tiểu thư, có thể khiến đối phương chịu thiệt đương nhiên là càng tốt rồi.
“Cảm ơn Tam trưởng lão khen ngợi.” Mộc Hàn Yên thấy giọng nói của Tam trưởng lão ôn hòa hơn rất nhiều so với trước đây, đương nhiên nàng cũng sẽ không tỏ vẻ lạnh nhạt, mỉm cười trả lời.
“Có điều, ngươi muốn trừng trị bọn họ thì cũng đã trừng trị được rồi, còn xé y phục của người ta làm gì, đây đã là lần thứ mấy rồi, cho dù ngươi không quan tâm đến thể diện của Mộc gia thì cũng phải suy xét đến thể diện của mình chứ.” Thế nhưng ngay lập tức Tam trưởng lão lại tiếc không thể rèn sắt thành thép mà nghiêm khắc nói.
“Tam trưởng lão, việc này...” Vẻ mặt Mộc Hàn Yên đầy oan ức, sao số nợ này lại đổ lên đầu mình thế? Rõ ràng là con điểu sư kia làm mà.
Có điều Mộc Hàn Yên cũng biết, theo tư duy của người bình thường thì dị thú do kiếm sĩ dùng kình khí ấp nở ra đều sẽ trực tiếp nhận chủ, cho nên đối với Tam trưởng lão, việc này nhất định là do nàng sai khiến nó.
“Được rồi được rồi, ngươi không cần giải thích nữa. Ta cũng nhìn ra được, con điểu sư kia có dòng máu không thuần, trí lực không cao, không tính là dị thú thật sự, vì thế cũng không nhận chủ và chưa chắc sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi, chuyện này không thể hoàn toàn trách ngươi được.” Tam trưởng lão khoát tay, cắt ngang lời nói của Mộc Hàn Yên.
“Đa tạ Tam trưởng lão đã thông cảm.” Mộc Hàn Yên cười hì hì nói, Tam trưởng lão vẫn là người hiểu biết, biết được nỗi khổ tâm của mình.
“Nhưng mà nếu ngươi có lòng ngăn cản thì cũng có thể ngăn cản được, tại sao ngươi lại cứ trơ mắt nhìn nó làm chuyện xấu xa đó, làm hỏng danh tiết của người khác?” Đáng tiếc, Tam trưởng lão lại lập tức nghi ngờ chất vấn. Có điều cái gọi là danh tiết này thực sự vẫn còn sao?
Lần này Mộc Hàn Yên cũng không tiện phản bác lại, tuy con điểu sư kia không nhận chủ nhưng nó quả thật là do nàng dùng kình khí để ấp nở ra, nếu nàng có lòng ngăn cản, chắc hẳn cũng có thể cản được. Thế nhưng đầu óc nàng cũng không phải bị ngu ngốc, sao phải ngăn cản chứ? Đừng nói là áo ngoài bị xé, cho dù cái yếm của Triệu Tứ tiểu thư có bị xé thì nàng cũng sẽ không ngăn cản.
“Ta biết ngươi đã trưởng thành, có chút hiếu kỳ đối với chuyện nam nữ cũng là bình thường, nhưng cũng không thể chỉ làm chuyện như thế này được. Nếu ngươi muốn nhìn, chờ ngươi lớn hơn chút nữa rồi nạp thê, về phòng đóng cửa lại, muốn nhìn thế nào thì nhìn như thế. Nhưng ngươi như thế này thì ai còn dám gả cho ngươi chứ?” Tam trưởng lão càng nói càng thất vọng, khiển trách nặng nề.
“Ợ...” Mộc Hàn Yên trợn tròn mắt.
Những người khác cũng đần mặt ra: Cái gì mà về phòng đóng cửa rồi muốn nhìn thế nào thì nhìn? Tam trưởng lão, ông nói những lời này ở nơi đông người như thế thực sự tốt sao? Mau nhìn xem ở đây có trẻ vị thành niên nào không, nói những đề tài không thích hợp với thiếu nhi này thật sự tốt sao?
Mộc Hàn Yên lại càng giống như bị sét đánh đến đờ người, nạp thê? Nàng là nữ nhân đấy, sao mà nạp thê được? Cưới một tiểu nương tử xinh đẹp về nhà để ngắm sao? Thôi bỏ đi, còn không bằng nhìn mình ấy chứ. Dù sao vóc dáng của mình cũng không tệ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, hừ!
“Khụ, khụ, Tam trưởng lão, ở đây nhiều vãn bối như vậy, nói chuyện phải chú ý thân phận.” Khúc Sơn Linh cũng như bị sét đánh trúng, ho khan hai tiếng, nhắc nhở Tam trưởng lão.
“Lão phu lỡ lời, khiến Khúc Đại sư chê cười rồi.” Tam trưởng lão cũng nhận thức được mình đã quá kích động, nói quá lời làm mất thân phận, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên, cười gượng nói, không còn đề cập đến đề tài bảo Mộc Hàn Yên về phòng đóng cửa muốn nhìn thế nào thì nhìn nữa.
“Tam trưởng lão, Hàn Yên không quấy rầy người và Khúc Đại sư hàn huyên chuyện cũ nữa, xin cáo từ trước.” Mộc Hàn Yên sợ ông ta lại nói ra những lời gây sốc cho người khác, mau chóng chuồn đi.