Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng đi theo ngay phía sau. Trước mặt nhiều người trong sảnh lớn này, nghe lời nói sỗ sàng như vậy của Tam trưởng lão mặt bọn họ có dày hơn nữa cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, chi bằng nhanh chóng rút lui đi.
“Đợi đã, hôm nay ta đến đây để mời Khúc Đại sư xem bói xấu tốt cho Tử Thanh, các ngươi cũng là con cháu của Mộc gia, đều ở lại đây nghe xem thế nào.” Tam trưởng lão nói.
Nghe Tam trưởng lão nói vậy nên Mộc Hàn Yên không tiện bỏ đi nữa, chuyện liên quan đến an nguy của Mộc Tử Thanh, bọn họ cũng không thể thờ ơ không quan tâm được, hơn nữa trải qua chuyện trước đây, Mộc Hàn Yên cũng hơi tò mò về khả năng bói toán của Khúc Sơn Linh.
Trước đây, có thể Khúc Sơn Linh chính là một lão thầy bói lừa đảo, nhưng sau khi học được Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết, ông ta đã trở nên hoàn toàn khác.
Người hầu và hộ vệ của Tôn quản sự đều đã lui ra trước, chỉ còn lại mấy người của Mộc gia, còn ông ta và hai đệ tử trẻ tuổi của Khúc Sơn Linh cũng ở lại đứng bên cạnh hầu hạ.
“Khúc Đại sư, vừa rồi đột nhiên Hàn Yên thay đổi chủ ý, đấu giá được quả trứng điểu sư đó đều là do ông đã âm thầm chỉ điểm phải không?” Tam trưởng lão hỏi.
Thấy Mộc Hàn Yên vốn dĩ đã muốn bỏ cuộc nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, thực ra Tam trưởng lão rất tức giận, cảm thấy nàng quá kém cỏi không làm được việc lớn gì, rõ ràng có thể khiến đối phương tự mua dây buộc mình, đào hố tự chôn mình nhưng lại không sửa được bản tính công tử bột, sĩ diện hão lại còn tăng thêm một nghìn lượng bạc nữa.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, bên trong thứ được coi là “trứng chim cút” kia lại thật sự ấp nở ra điểu sư. Triệu Tứ tiểu thư lấy bảo bối làm mồi câu không nói đến tổn thất mất trắng cả trăm nghìn lượng, cuối cùng còn bị con điểu sư kia phát điên xé rách y phục, trần truồng chạy rông. Ừm, chuyện này bọn họ đúng là xui xẻo, nhưng lại không tốt cho danh tiếng của Mộc Hàn Yên và Mộc gia, cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Nghĩ kỹ lại một hồi, Tam trưởng lão cảm thấy có gì đó không đúng, không thể không có nguyên nhân gì mà Mộc Hàn Yên lại đổi ý ngay thời khắc quan trọng, trừ phi có người âm thầm nhắc nhở, mà ngoài Khúc Sơn Linh ra thì ai có thể nhìn ra được huyền cơ trong chuyện này, ai lại có thể âm thầm nhắc nhở mà không hề có bất cứ tiếng động nào?
“Không sai, mấy tên tiểu bối đó lòng dạ quá hiểm ác, lão phu cũng không chấp nhận được nữa, vì thế mới mượn cơ hội này để cho chúng một trận, hy vọng chúng rút ra được bài học, từ đó biết hối cải để làm người tốt.” Khúc Sơn Linh làm ra dáng vẻ nghiêm trang trịnh trọng, rất có khí thế của trưởng giả nhân đức, khiến cho người khác vô cùng kính trọng.
“Đa tạ Khúc Đại sư đã hỗ trợ, nếu không có ông tốt bụng nhắc nhở, hôm nay Hàn Yên cũng không thể hãnh diện được như vậy.” Là một trưởng bối, tất nhiên Tam trưởng lão muốn thay Mộc Hàn Yên nói mấy lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn ta, Mộc Đại công tử số mệnh huyền bí, là sao trên trời giáng xuống trần gian, có thể giúp được công tử cũng là cơ duyên của lão phu, càng là vinh dự của lão phu nữa.” Khúc Sơn Linh không hề giữ khí tiết, trang trọng nịnh bợ Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Yên cảm thấy bản thân mình đã sống qua hai kiếp, tố chất tâm lý đã cực kỳ tốt, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nổi da gà. Lão thầy bói lừa đảo này có thể giữ lại chút thể diện được không, có ai khen người khác như ông ta không, ta buồn nôn sắp không chịu được nữa rồi.
Đám người Mộc Nam và Hoa Nguyệt khó khăn lắm mới có được một chút kính trọng trong lòng, lúc này cũng lập tức bị xóa sạch, lừa đảo cuối cùng vẫn cứ là lừa đảo thôi. Nịnh bợ mà mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, đến chớp mắt cũng không chớp một cái, tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể làm được.
“Khụ khụ, hôm nay lại được thấy thuật chiêm tinh của Khúc Đại sư một lần nữa, quả nhiên là huyền diệu vô cùng, bây giờ mời Đại sư hãy xem cho Tử Thanh một quẻ đi.” Tam trưởng lão cũng buồn nôn đến mức run lên. Ông ta thực sự không thể nhìn ra Mộc Hàn Yên có điểm nào giống như sao trên trời giáng trần, cho nên lập tức chuyển chủ đề.