“Khúc Đại sư, vậy Tử Thanh có nguy hiểm gì không?” Tam trưởng lão nhìn Khúc Đại sư, cảm thấy sắc mặt ông ta đã tốt hơn một chút mới vội vàng hỏi. Ừm… thực ra sắc mặt lão già lừa đảo này vẫn luôn rất tốt, đây đều là ảo giác của ông ta.
“Ông lo lắng không sai, Tử Thanh có chút nguy hiểm, bây giờ hắn đang ở thành Tú Thủy, tốt nhất là các người lập tức phái người đến tiếp ứng đi.” Khúc Sơn Linh thay đổi bản tính lừa đảo giả thần giả quỷ, nói một cách chắc chắn, xem ra Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết thực sự đã có tác dụng rồi.
“Thành Tú Thủy, sao nó lại đến thành Tú Thủy?” Sắc mặt Tam trưởng lão hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc hỏi.
Mộc Hàn Yên cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng cũng từng nghe nói Mộc Tử Thanh đến thành Sơn Dương, sao giờ lại biến thành thành Tú Thủy, có điều cho dù là thành Tú Thủy thì Tam trưởng lão cũng không cần lo lắng đến như vậy chứ.
“Theo như quẻ bói của ta, đích thực là hắn đã đến thành Tú Thủy.” Khúc Sơn Linh vẫn không hề dao động, kiên quyết nói.
“Không được, nếu nó thật sự đã đến thành Tú Thủy thì sẽ phiền phức lớn, ta phải nhanh chóng quay về thôi.” Thấy Khúc Sơn Linh nói chắc chắn như vậy Tam trưởng lão không thể không tin, xoa tay lo lắng thấp thỏm nói.
“Khúc Đại sư, lần này thật sự cảm ơn ông nhiều lắm, một chút lòng thành không bày tỏ hết thành ý, mong ông đừng chê.” Tuy Tam trưởng lão vội vã muốn đi nhưng cũng không quên lễ nghĩa, đưa một tờ ngân phiếu ra.
“Chúng ta đã quen biết bao năm nay, nói đến tiền tài như vậy thì quá khách khí…” Khúc Sơn Linh tỏ vẻ trách móc nhưng chưa nói xong thì đã nhìn thấy con số trên tờ ngân phiếu, giọng điệu liền thay đổi: “Có điều Tam trưởng lão đã có lòng tốt, nếu như ta không nhận thì ngược lại sẽ là coi thường ông, lần này ta sẽ nhận vậy, không có lần sau nữa đâu.”
Vừa nói Khúc Sơn Linh vừa nhận tờ ngân phiếu nhét vào trong túi nhanh như cắt, động tác nhanh đến nỗi dường như sợ Tam trưởng lão sẽ thu lại tờ ngân phiếu đó vậy.
Lão thầy bói lừa đảo này! Thể diện đâu rồi? Mộc Hàn Yên không nhịn được chửi thầm một câu.
Tuy nói rằng động tác của Khúc Sơn Linh rất nhanh nhưng ánh mắt của Mộc Đại tiểu thư chuyển động còn nhanh hơn, nhìn thoáng qua đã thấy con số một vạn lượng tròn trĩnh ghi trên tờ ngân phiếu. Xem ra nghề xem bói lừa đảo này rất dễ kiếm ra tiền, dường như bản thân mình cũng có tiền đồ rộng mở nhỉ?
Tam trưởng lão lại nói mấy lời khách sáo rồi dẫn Mộc Hoài Đông vội vã rời khỏi thương hội Nam Yên.
Nhìn bộ dạng vội vã của Tam trưởng lão như vậy, Mộc Nam cũng lo lắng đi theo ngay phía sau.
Tất nhiên Mộc Hàn Yên không thể lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, nàng dặn dò Xa Hạng mấy câu rồi cũng dẫn theo Hoa Nguyệt, Tư Dung quay về Mộc gia.
Chỉ là phía thương hội Nam Yên này ấy mà…
Nếu Mộc Nam đã chia ba phần của thương hội Nam Yên cho nàng, nàng cũng phải giúp Mộc Nam thực hiện nguyện vọng, không thể tiếp tục dùng thái độ của người ngoài để đối mặt với thương hội Nam Yên được nữa, nàng cũng phải bỏ chút công sức ra mới được.
Có điều nàng cũng không thể ở đây suốt ngày nên đành để Xa Hạng ở lại. Khả năng tu luyện trời phú của Xa Hạng không bằng Hoa Nguyệt và Tư Dung nhưng cũng gọi là trên mức trung bình, gia cảnh bần hàn khó khăn, từ nhỏ đã biết hái thảo dược để phụ giúp gia đình nên khả năng nhận biết tốt hơn nhiều so với người khác, hơn nữa tính tình lại cẩn thận, vừa khéo phù hợp với việc trông coi thương hội.
Để hắn đi theo Tôn quản sự và Khúc Sơn Linh rèn luyện vài năm, sau này ắt sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Mộc Nam.
Ra khỏi thương hội, Mộc Hàn Yên khoát tay để Tư Dung và Hoa Nguyệt tự trở về nhà còn nàng thì một mình chầm chậm đi về phủ Thành chủ, trên đường đi nàng vẫn dự định mua một ít quả óc chó về bóc cho Tinh Huyễn Thiên Cơ ăn như trước đây.
Dừng lại ở quán nhỏ, Mộc Hàn Yên lấy ra một nén bạc vụn, lúc bảo người bán hàng gói quả óc chó lại, trước mắt bỗng nhiên tối lại, một bóng người đã che khuất ánh sáng trước mắt nàng.
Mộc Hàn Yên nghi ngờ quay lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú khiến người khác phải chao đảo.