Suốt cả quãng đường đi, Mộc Hàn Yên đều suy nghĩ về nguyên nhân Dạ Lan Phong đột nhiên xuất hiện, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, ngược lại còn cảm thấy dường như hắn cố tình đến trước mặt nàng để cho thấy hắn còn tồn tại. Nhưng chuyện này có thể không? Mộc Hàn Yên không nghĩ rằng Dạ Lan Phong có thể làm chuyện đó, hơn nữa bản thân nàng cũng không có lý do gì để khiến đối phương phải phí công sức như vậy.
Mộc Hàn Yên không nghĩ rằng Dạ Lan Phong là người đồng tính, càng sẽ không nghĩ rằng bản thân nàng có sức hấp dẫn lớn đến vậy, có thể thu hút được một chàng trai khác thường như vậy để mắt tới nàng. Kỳ lạ thật, Mộc Hàn Yên vẫn chưa có câu trả lời. Sau đó cả quãng đường cứ vân vê quả óc chó đi về đến nhà.
Mộc Hàn Yên có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được chuyện mà nàng cho rằng tuyệt đối không thể lại vừa đúng là chân tướng sự việc.
Về đến Mộc gia, tâm trạng của Mộc Hàn Yên rất tốt, nguyên nhân không phải là hắn mà là vì hôm nay đã kiếm được món tiền lớn. Chu Nghệ đã trả hai mươi vạn tiền đặt cọc, tuy nói rằng Mộc Hàn Yên đã chiếm ba phần của thương hội Nam Yên, nhưng công là công mà tư là tư, đấu giá điểu sư vẫn là tiền riêng của nàng, vì thế sau khi rút ra hai phần tiền hoa hồng, Mộc Nam liền đưa cho Mộc Hàn Yên ngân phiếu mười sáu vạn lượng còn lại.
Cho dù kiếp trước là cao thủ cấp Kiếm Thánh nhưng gia sản của Mộc Hàn Yên cũng chỉ có như vậy mà thôi, làm sao tâm trạng của nàng có thể không tốt được.
Tâm trạng tốt tất nhiên phải có người chia sẻ, người đầu tiên Mộc Hàn Yên nghĩ đến chính là đệ đệ, vì thế nàng bèn đi về phía tiểu viện của Mộc Hàn Phong. Lâu lắm rồi không gặp đệ đệ, cũng không biết đệ ấy đã trở về chưa. Không gặp lâu như vậy, nàng thật sự rất nhớ đệ đệ kiêu ngạo, khẩu xà tâm phật này.
“Đệ đệ của ta, đệ ấy...” Vừa mới đi một đoạn không xa nàng đã liếc thấy người hầu của Mộc Hàn Phong lén lén lút lút đi ngang qua, Mộc Hàn Yên liền nhanh tay nhanh mắt túm lại hỏi.
“À, xin Đại công tử tha cho nô tỳ, nô tỳ thực sự không xứng với Đại công tử đâu, xin Đại công tử hãy tha cho nô tỳ đi.” Chưa nói dứt lời, nô tỳ đó đã sợ hét toáng lên, sau đó khóc thút thít sợ hãi cầu xin.
“Đại công tử, nô tỳ không phải mẫu người của Đại công tử, thật sự không phải đâu, cầu xin Đại công tử hãy tìm người khác đi.” Thị nữ đó giống như con thỏ bị sợ hãi, nước mắt lưng tròng nói.
Nô tỳ không phải mẫu người của công tử? Ngươi đúng là không phải mẫu người của ta đấy! Mộc Hàn Yên tức giận muốn cào cấu điên cuồng.
“Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy, ngươi là nữ nhân, sao ta có hứng thú với ngươi được.” Mộc Hàn Yên thật sự tức giận phát điên lên, nói năng không còn giữ lời được nữa. Nàng cũng là nữ nhân, vốn dĩ sẽ không có hứng thú với nữ nhân mà.
“Hả... Hóa ra lời đồn là thật, Đại công tử không có hứng thú với nữ nhân, bắt đầu xé y phục của nam nhân rồi. Nhị công tử vẫn chưa về.” Thị nữ kia nghe nàng nói vậy liền ngừng khóc giống như được đại xá.
“Cái gì, cái gì...?” Mộc Hàn Yên hóa đá.
“Vừa rồi nghe nói công tử Chu gia bị Mộc xé áo... Ồ không phải, là bị công tử xé y phục trần truồng khỏa thân, nô tỳ còn không tin, hóa ra là thật à, hóa ra Đại công tử bắt đầu có hứng thú với nam nhân rồi à.” Buôn chuyện đúng là bản tính trời sinh của nữ nhân, thị nữ hưng phấn nói, cũng không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
“Được rồi, ngươi đi đi, Hàn Phong về thì nhớ thông báo cho ta một tiếng.” Mộc Hàn Yên bất lực buông tay ra, nàng vỗ trán nói.
“Vâng, được ạ, được ạ.” Thị nữ vốn dĩ còn muốn nghe ngóng hỏi thêm vài câu nữa, vừa nghe thấy câu này liền co giò bỏ chạy.
Đi một đoạn khá xa mà Mộc Hàn Yên vẫn còn nghe thấy tiếng nàng ta lẩm bẩm một mình như mừng rỡ vì may mắn thoát được, lại giống như cảm thấy tò mò: “Giờ thì tốt rồi, hóa ra Đại công tử thích nam nhân, giờ không còn lo công tử trêu ghẹo mình nữa rồi. Có điều, sao lại có thể thích nam nhân được chứ, khẩu vị thật là nặng.”