“Được rồi được rồi, ngươi muốn đi thì đi, đừng nghĩ đạt đến kiếm sĩ cấp bốn là ghê gớm, chút thực lực của ngươi còn kém xa so với Hàn Yên đại ca của ngươi, cụp ngay cái đuôi lại cho ta.” Nhị trưởng lão bất lực nói, cuối cùng còn răn đe hắn ta một câu.
“Cảm ơn tổ phụ đại nhân, nhất định con sẽ không làm người thất vọng.” Mộc Thành hưng phấn nói.
Hỏng rồi, thằng nhóc này vừa thăng cấp nên vui đến nỗi não úng nước rồi, không nhận ra lúc hắn ta tự nhảy vào bẫy, gia gia hắn ta tức đến mức bứt sạch cả râu hay sao, mà lại còn kích động như thế. Những người khác đều âm thầm lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Bọn họ đâu biết rằng, thực ra Mộc Thành có dự tính khác.
Sau khi trở về từ dãy núi Long Nham, Mộc Thành bèn quả quyết rằng, Mộc Hàn Yên có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ có vị công tử thần bí kia hỗ trợ từ phía sau. Hắn ta có chủ ý muốn đào góc tường của Mộc Hàn Yên, nhưng đáng tiếc đã theo dõi mấy ngày rồi mà không có một chút thu hoạch nào.
Mấy ngày trước Mộc Thành cảm thấy có dấu hiệu đột phá bèn bế quan tu luyện, sau đó đã thành công thăng lên kiếm sĩ cấp bốn. Theo Mộc Thành thấy, hắn ta có được cơ hội đột phá này có liên quan rất lớn tới chuyến đi đến dãy núi Long Nham, nếu không, tại sao vừa quay về đã cảm nhận được sự đột phá.
Cao nhân quả đúng là cao nhân, hắn ta chỉ đứng từ xa nhìn vài lần mà đã bất tri bất giác nhiễm khí chất của cao nhân rồi, thăng cấp dễ dàng như vậy, nếu có thể đào góc tường thành công thì sẽ có thu hoạch như thế nào nhỉ?
Tóm lại, Mộc Thành lại càng sùng bái Dạ Lan Phong thần bí kia hơn.
Không thể không nói, tên này đã chứng kiến quá nhiều điều thần kỳ từ Mộc Hàn Yên, hắn ta vắt óc nghĩ đi nghĩ lại, giày vò bản thân đến mức ám ảnh.
Hôm nay vừa xuất quan, Mộc Thành đã nghe thấy sự tích huy hoàng của Mộc Hàn Yên, tâm trạng vui vẻ vì vừa mới thăng cấp liền biến mất sạch sành sanh, hắn ta buồn bực tới cực điểm.
Làm sao Mộc Hàn Yên có thể phân biệt trứng điểu sư là thật hay giả, ngay cả Triệu Tư Ninh là người lấy trứng điểu sư ra còn chẳng biết, làm sao Mộc Hàn Yên lại biết chứ? Tam trưởng lão sẽ quy hết công lao cho Khúc Sơn Linh, nhưng Mộc Thành đã bị ám ảnh nên không thể tin được.
Thầy chiêm tinh ư, thực ra cũng chỉ là giả thần giả quỷ thôi. Nhất định là do vị cao nhân thần bí kia, nhất định là nhờ có sự giúp đỡ của hắn!
Đáng tiếc, hắn ta mới bế quan mấy ngày mà đã bỏ lỡ cơ hội đào góc tường tuyệt vời là gặp mặt cao nhân, nếu biết sớm thì thăng cấp làm gì, chỉ cần đào được góc tường thôi, một kiếm sĩ cấp bốn nhỏ nhoi có thể so sánh với thành tựu tương lai đó sao? Ngay cả đồ vô dụng như Mộc Hàn Yên sau khi được vị kia chỉ điểm cũng có thể đạt đến cấp sáu, huống hồ là người có tư chất như hắn ta.
Mộc Thành hạ quyết tâm, nhất định phải theo sát Mộc Hàn Yên, đặc biệt là lần này tới thành Tú Thủy rất có thể sẽ gặp chút nguy hiểm, khả năng vị cao nhân kia xuất hiện lại càng lớn, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên không biết Mộc Thành có chủ ý gì, nếu như nàng biết, chắc là sẽ cười lăn cười bò ra mất.
Đúng là ngu thấu trời, ngu không ai bì được!
Sự việc đã được quyết định xong xuôi, những tiểu bối trẻ tuổi được gọi tên quay về chuẩn bị đồ đạc. Trông thấy dáng vẻ ủ rũ lắc đầu thở dài của bọn họ, những người còn lại đều hết sức đồng tình. Đương nhiên, bọn họ càng đồng tình với Mộc Hàn Yên hơn: Đại công tử bột này, lần này gặp xui xẻo lớn rồi.
Trông thấy ánh mắt đồng tình của bọn họ, Mộc Hàn Yên có chút cảm khái, lúc trước gặp phải những chuyện thế này, bọn họ chỉ thấy vui mừng khi người khác gặp họa, tuyệt đối sẽ không có nửa phần đồng tình. Sự chuyển biến này có thể coi là thu hoạch lớn kể từ sau khi nàng sống lại tới giờ.
“Hàn Yên, con đi theo ta.” Chờ đến khi những người khác đã tản đi hết, Mộc Duệ An mới nghiêm mặt nói với Mộc Hàn Yên.
Bọn họ một người đi trước một người đi sau, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đi tới thư phòng của Mộc Duệ An.