“Sao, sợ rồi ư, ngươi yên tâm, lần này ta sẽ ra tay nhẹ chút. Nghe nói lần trước ngươi phải nằm ba tháng, lần này để ngươi nằm nửa năm là được rồi, ha ha ha ha.” Khương Ngọc Triết nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mộc Trạch, cười to phách lối mà nói.Mới vừa rồi, Mộc Trạch còn có thể gắng gượng giữ vững bình tĩnh, bây giờ lại có chút không giấu nổi sự sợ hãi trong lòng, lần bị đánh trước đã cho hắn ta đoạn ký ức quá sâu sắc rồi.
“Mộc Trạch đại ca, không cần sợ hắn, chúng ta đông người hơn bọn hắn nhiều, nếu động thủ cũng chưa biết ai sẽ bị đánh?” Thấy Mộc Trạch hoảng loạn, Mộc Hi Thiên động viên tinh thần hắn ta.
“Hừ, nhiều người hơn ta sao? Quên nói với ngươi, Tứ thúc của ta đã được bổ nhiệm làm Thành chủ thành Tiểu Dương rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn để ta đánh một trận thì coi như xong, nếu muốn so về người, bọn ta chỉ cần mỗi người một bãi nước bọt là có thể khiến ngươi chết chìm rồi.” Khương Ngọc Triết nghe thấy lời này lại càng cười ngông cuồng hơn.
“Khương Ngọc Triết, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, trước đây thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng hiện tại, chưa chắc ngươi là đối thủ của ta đâu.” Sợ hãi trước mặt nhiều người như vậy, Mộc Trạch cảm thấy quá mất mặt, hắn ta rút trường kiếm ra, lấy dũng khí mà nói.
Kình khí vận chuyển, thân kiếm xoẹt qua một mảng kiếm quang màu bạc, thực lực của kiếm sĩ cấp năm hiện ra rõ ràng.
Đều là kiếm sĩ cấp năm, chưa chắc ta đã thua, chưa chắc đã thua đâu. Trong lòng Mộc Trạch không ngừng cổ động tinh thần cho chính mình.
Chớ thấy bình thường hắn ta mang dáng vẻ như ông cụ non, thực ra tuổi tác cũng không lớn, ý chí cũng còn lâu mới kiên nghị trưởng thành được như bản thân hy vọng. “Kiếm sĩ cấp năm, có tiến bộ rồi nhỉ, thật ngại quá, ta cũng tiến bộ rồi.” Khương Ngọc Triết châm chọc, cũng rút trường kiếm ra.Trên thân kiếm loé lên ánh sáng cuồn cuộn, cuối cùng ngưng tụ lại thành một điểm hàn tinh rực rỡ.
Kiếm sĩ cấp sáu, hắn đã là kiếm sĩ cấp sáu.
Vất vả lắm Mộc Trạch mới có được chút dũng khí, nhưng lại bị rút sạch như quả bóng xì hơi, ngón tay hắn ta run lên, trường kiếm lại rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Đám người Mộc Hi Thiên và Mộc Kiệt ngẩn người ra cùng lúc. Đây… đây là Mộc Trạch đại ca – người mà bọn họ kính phục như thầy từ nhỏ thật sao? Bọn họ luôn tưởng rằng, vị đại ca này là một ngọn núi cao đứng trước mặt bọn họ, vững vàng chắc chắn, che gió chắn mưa, chỉ cần có hắn ta, khó khăn hiểm trở gì cũng không cần sợ hãi.Thế nhưng, đâu ai ngờ rằng, thì ra hắn ta lại nhát gan như vậy, chỉ mới bị đối phương hù dọa mà đến kiếm cũng cầm không vững.
Mộc Hàn Yên âm thầm lắc đầu. Lúc thiếu niên, tên Mộc Trạch này cũng lão làng lắm, có chút uy danh trong số những tiểu bối trẻ tuổi. Thế nhưng sau khi trưởng thành, hắn ta lại tầm thường không có chí tiến thủ, không có thành tựu gì. Trước kia nàng còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy cảnh này thì hiểu rõ rồi.
Tính tình của Mộc Trạch nhìn có vẻ điềm tĩnh nhưng thực ra quá yếu đuối, nói trắng ra là một bông hoa được nuôi lớn trong phòng kín, nhìn có vẻ khỏe mạnh, thực ra lại không kiên cường sắt đá gì, yếu hơn những cây hoa cây cỏ hoang dã đã trải qua mưa gió nhiều, căn bản không chịu nổi thử thách. “Nhặt kiếm của ngươi lên đi, đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng.” Khương Ngọc Triết liếc nhìn Mộc Trạch với vẻ khinh thường, nói.”Khương công tử, lần này bọn ta tới thành Tiểu Dương để làm nhiệm vụ quan trọng của gia tộc, không thể xảy ra sai sót gì, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, ta sẽ đến tìm ngươi đấu một trận.” Trên trán Mộc Trạch đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười mà nói.
“Xì.” Khương Ngọc Triết còn chưa nói gì, trong đám người vây xem đã truyền đến một loạt âm thanh khinh bỉ.
Cho dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được, Mộc Trạch sợ mất mặt trước đại sảnh đông người nên mới viện cớ như vậy, cũng coi như là kế hoãn binh. Bọn họ vốn thân thiết với Mộc Hàn Yên, thấy Mộc Trạch làm bộ làm tịch, cố ra vẻ trước mặt Mộc Hàn Yên nên đã thấy không ưa từ lâu rồi, chỉ mong sao hắn ta bị mất mặt mới hả dạ.