Ông cụ Lý định quay người đi, nhưng lúc này đột nhiên ông nghe thấy tiếng của Đội trưởng Lục: “Ông Lý, ông nghĩ cô ấy là người như thế nào?” Lời vừa dứt, ông cụ Lý lập tức trợn trắng mắt nhìn anh: “Sao có thể bàn tán sau lưng người ta được?” Lục Kiêu: “...”
Giây tiếp theo, ông cụ Lý nghiêng người về phía trước, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc dù Tiểu Ôn hay làm ra vẻ, làm bộ làm tịch, trong một đằng, ngoài một nẻo, cũng thường hét lên trước mặt tôi, nhưng tôi lại rất thích tính tình này của con bé.
Cậu thấy điều này có kỳ lạ không? Nếu một ngày không được nghe những câu cãi bướng của con bé về quan điểm sống của tôi thì tôi lại cảm thấy những ngày đó thật quá vô vị.” Nói đến đây, ông cụ Lý lại xua tay, khịt mũi: “Con bé ấy khôn vặt, nhưng không phải kiểu xấu xa.
So với với đám tội phạm vô nhân đạo ở đây,mấy cái trò đó của con bé có đáng là gì.” Suy cho cùng cũng là người sống đến đầu bên kia cuộc đời rồi, ai bảo người sống ở đây nhất định đều giản dị, tử tế? Môi trường ở đây thật sự rất tệ, không biết đã sinh ra bao nhiêu tên tội phạm rồi ấy chứ? Cô ấy quen với việc được người ta tung hô rồi, con non lắm.
Lục Kiêu nghe xong: “...”
***
Ôn Huyền mở vali ra, xếp những đồ vật cuối cùng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Cốc Cốc...
Cốc...” Ôn Huyền giật mình, cô tưởng là mẽ đến, bèn nói theo bản năng: “Cửa không khóa, vào đi.” Cô vừa dứt lời, cánh cửa được mở ra.
Ôn Huyền vẫn ngồi xổm dưới đất, cúi đầu dọn dẹp, nhưng động tác trên tay dần chậm lại, cuối cùng trở nên cứng đờ.
Tiếng bước chân đều đều vang lên từ đằng sau, dừng lại ở vị trí cách cô hai bước chân.
Ôn Huyền nín thở, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một người cúi đầu nhìn xuống, một người ngẩng đầu nhìn lên.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Khi nhìn người khác, đôi mắt đen và sâu thẳm của anh như có một sức hút tự nhiên khó cưỡng, khiến người ta chìm đắm vào đó.
Tuy nhiên, trong vòng hai giây, Ôn Huyền lập tức né tránh ánh mắt của anh, lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc còn dang dở, chỉ có điều động tác hơi cứng ngắc.
Đáng lẽ anh phải đi từ lâu rồi chứ? Lục Kiêu cầm một cái túi trong tay, lạnh lùng nói: “Đây là đồ ăn mế chuẩn bị cho cô để cô ăn trên đường đi, là tấm lòng của bà ấy.” Trong giọng nói của anh không mang bất kỳ cảm xúc nào, như thể đêm qua không có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy.
Ôn Huyền liếc nhìn túi đồ rồi nói: “Cảm ơn.” So với trước đây, hôm nay cô lạnh lùng khác lạ.
Lục Kiêu nhìn cô, có vẻ như cảm xúc không hề dao động chút nào: “Cô thu dọn xong là có thể đi luôn, tôi chờ cô ngoài cửa.” Ôn Huyền không nói gì, chỉ ừ một tiếng trong cổ họng.
Lục Kiêu đi ra ngoài.
Tiếng bước chân của anh xa dần rồi biến mất, động tác của Ôn Huyền khựng lại, cô hít một hơi thật sâu, vò đầu bứt tai ngồi bệt xuống nền nhà.
Trong lòng cô cứ có cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Anh vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ có cô buồn bực và suy sụp.
Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng, lúc cô mở cửa bước ra ngoài, cả người như chết lặng.
Ôn Huyền hét lớn: “Này! Con chó kia, mày điên à?”
Cô nhìn thấy chú chó săn đang bới tung hành lý của mình lên, đã thế còn cắn rách toang bộ đồ lót có ren của cô.
Ôn Huyền chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, tức đến mức xì khói đầu.
Lục Kiêu đang hút thuốc trong hành lang, nghe thấy tiếng quát trong phòng, anh nhanh chóng bước vào.
Lúc bước vào, anh thấy Ôn Huyền đuổi theo chú chó săn để giành lại thứ gì đó, chú chó thì đang chạy lòng vòng, miệng nó đang ngậm...
áo lót đen!