Tôi bật cười nhìn anh. Tôi thấy khi thiên tài IQ 200 yêu vào cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi.
“Anh đừng như vậy, em đang có thai đó.”
Đôi mắt anh di chuyển xuống chiếc bụng tròn của tôi, hơi buồn nhưng vẫn gượng cười.
“Anh không ngại đổ vỏ đâu.”
Tôi buồn cười chết mất. Anh nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh nghĩ tác giả bào thai trong bụng tôi thật sự là của Kiều Chấn Huy sao?
“Anh độ lượng như vậy từ bao giờ vậy?”
“Mua một tặng một lời biết bao?”
Tôi bật cười, nghiêng đầu nói vào tai anh.
“Là con của anh đó.”
Hai mắt anh đột nhiên sáng rỡ, giống như tất cả rượu ban nãy đã tan đi.
“Em nói đứa bé là con anh? Anh có con rồi?”
Tôi nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, cũng khẽ gật đầu.
“Anh không tin mình có con đến thế à?”
“Tại bác sĩ bảo sức khỏe anh yếu nên rất khó có con.”
Tôi bật cười, anh thì “yếu” ở chỗ nào.
“Anh nói xem, anh bị bệnh sắp chết có phải cũng là gạt em?”
Anh cười cười gãi đầu. “Nếu không nói như vậy làm sao em chịu ngủ với anh.”
Tôi nhặt lấy chiếc gối ở sô pha định ném về phía anh nhưng bị anh chụp lại được.
Tôi lườm chết anh.
“Được rồi, là anh sai. Đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến con.”
“Anh bây giờ á, có con rồi liền chỉ biết quan tâm đến con thôi à?”
Anh lại ôm tôi, hôn hít lung tung khắp mặt dỗ dành.
“Con của chúng ta anh phải thích thôi. Em ghen với cả con luôn à?”
“Phải, nhưng đứa bé là con gái.”
Tôi hơi buồn buồn nhìn anh. Tôi biết nhà anh là con trai độc đinh, chắc chắn sẽ muốn có cháu trai nối dõi tông đường.
“Vậy thì sinh thêm một, hai, ba chục đứa nữa không phải là được sao?”
“Ai thèm sinh con cho anh chứ? Anh nghĩ em là heo à?”
Tôi đẩy anh ra, biết anh là tên vô sỉ bám người rồi nhưng vẫn thấy tức anh. Tức anh lừa tôi lâu như vậy.
“Vợ ơi, em đi đâu vậy?”
“Em đi về phòng.”
Nhưng anh lại bế tôi lên.
“Không cho đi. Chúng ta mới làm lành mà. Anh muốn đi tắm, vợ tắm chung với anh đi.”
“Ai tha thứ cho anh chứ?”
“Vậy chúng ta hỏi con xem nó có tha thứ cho ba nó không nhé?”
Tôi cau mày nhìn anh, trên trần đời tôi mới thấy người đàn ông không biết liêm sỉ như anh.
“Hứa Thời Tư, anh có biết xấu hổ không thế hả?”
“Trước đây thì có, bây giờ thì không. Anh cần phải dỗ dành hai bé cưng của anh đã.”
Anh sáp lại cắn lên tai tôi, mang theo cả hơi men. Mặt tôi đỏ bừng, muốn tránh nhưng lại tránh không được. Cuối cùng vẫn bị anh bế vào phòng tắm.
...
“Tại sao lúc đó anh lại thích em?”
“Bởi vì em rất dễ gạt.”
“Em giận anh đó nhen.”
Tôi nằm trong lồng ngực Hứa Thời Tư. Mọi chuyện tự nhiên đều có đáp án nhưng tôi luôn cảm thấy không chân thực, giống như chuyện anh thích tôi, không chân thực một chút nào.
“Em hỏi thật đó. Em rõ ràng là không có điểm nào hơn Lâm Linh, ngay cả ngoại hình cũng không bằng.”
Anh sáp lại gần tôi, mùi hương trầm bay quanh chóp mũi.
“Em có nhớ không? Lúc còn nhỏ, em từng cứu một cậu bé mập bị bắt cóc không?”
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, “Là anh sao?”
“Phải. Lúc đó anh bị bọn bắt cóc tống tiền trên núi Ngưu Minh. Là em đã cứu anh.”
Nhưng tôi nhìn sao cũng không thấy giống. Anh của lúc đó rõ ràng chỉ là một tên công tử yếu đuối đến mức thấy tôi tới gần mà khóc sướt mướt.
Sao bây giờ anh lại biến thành bộ dạng bắt nạt người ta thế này chứ?
“Anh còn nhớ, lúc đó em đã từng nói, phải luôn nhìn về phía trước. Bởi vì tiến về phía trước chính là ngày mai.”
“Lúc đó anh đã nghĩ, em thật là đáng yêu, thật là bản lĩnh, anh rất muốn ở bên cạnh em.”
Tôi thất kinh nhìn anh.
“Anh đừng nói là lúc đó anh đã ủ mưu lấy em làm vợ đó nha?”
Hứa Thời Tư thành thật không che giấu.
“Đúng, chính là lúc đó anh đã xác định, cả đời này sẽ không lấy ai ngoài em cả.”
Tôi không tin, thái tử gia Biện Kinh lại thầm thương trộm nhớ tôi lâu như vậy. Tôi đỏ bừng cả mặt kéo kéo anh.
“Hứa Thời Tư, anh đúng là bại hoại.”
Anh không phủ nhận, ngược lại còn hạnh phúc chui vào trong lồng ngực tôi.
“Ừm, anh bại hoại nhưng anh có vợ rồi. Vợ anh là nhất.”
Tôi cong môi cười, dường như tôi đã quên mất dáng vẻ ủ rũ của mình mấy tháng nay.
Được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, nghe anh nói, anh yêu tôi nhường nào. Như vậy cũng đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
“Hứa Thời Tư, sau này anh phải gọi em là Sầm Sơ hoặc là Sơ Sơ không được gọi là Tiểu Nhan nữa.”
“Ừm, nghe lời vợ.”
“Hứ, anh hại em đau lòng nhiều như vậy, khóc nhiều như vậy. Em ghét anh!”
“Bé iu, em đừng giận nữa mà. Biết anh nhớ em thế nào không? Đêm nay anh cho em từ từ chà đạp có được không?”
“Ai thèm chà đạp anh chứ?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, khóe mắt cùng đuôi lông mày tràn ra ý khiêu khích, tôi làm bộ như muốn rút chân khỏi người anh.
Anh lại không cho tôi cơ hội trốn thoát, cứ ôm chằm chằm lấy eo tôi, vuốt ve chiếc bụng nhô cao.
Đột nhiên anh hỏi.
“Vậy… giữa em và Kiều Chấn Huy thật sự không có gì à?”
Tôi trừng mắt nhìn anh.
“Ừm. Em chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.”
“Vậy sau này tốt nhất nên tránh xa anh ta ra.”
Ánh đèn dịu rơi trên khuôn mặt anh càng tăng thêm vẻ đẹp mông lung, từ giữa lông mày phát ra sự khó chịu không phải là tôi không biết.
“Tại sao?”
“Em không thích anh ta nhưng Kiều Chấn Huy thì anh không chắc.”
Thì ra là anh đã phát hiện ra tình cảm Kiều Chấn Huy dành cho tôi căn bản không hề đơn giản.
Chỉ là lúc đó tôi quá ghét anh, cho nên anh cũng không có cách nào kéo tôi về. Chỉ có thể đau đớn nhìn tôi đi theo Kiều Chấn Huy.
“Hối hận rồi?”
“Ừm, hối hận rồi. Nếu sớm biết trước phải xa em lâu như vậy, anh thà từ đầu nói thật tất cả cho em biết. Sau đó trực tiếp không quan tâm mà cưới em về nhà.”
Sau đó anh lại làm giống như vẻ tội lỗi lắm vậy, xoa xoa eo tôi.
“Cũng không đến mức khiến em chạy trốn lâu đến vậy, em có biết lúc nhìn thấy em rơi xuống dưới anh đã muốn nhảy theo em không?”
“Chỉ đáng tiếc anh phát bệnh, sớm đã ngất đi. Anh nằm trên giường bệnh hôn mê suốt một tuần liền, trong mơ không biết bao nhiêu lần nhìn thấy cảnh em chết trong vũng máu. Tim anh như thắt lại.”
Bây giờ tôi mới biết thì ra lúc đó tại sao anh không đi tìm tôi. Tôi cứ tưởng anh đã bỏ mặc tôi, nhưng không phải, anh bị hôn mê.
Tôi nhìn anh đau lòng, hốc mắt đã đỏ ửng, tôi lấy tay xoa xoa má anh.
“Hứa Thời Tư, em xin lỗi. Em trách lầm anh.”
Anh dụi đầu vào cổ tôi, cắn một cái rõ đau, giống như muốn trừng phạt.
“Ừm, lúc đó anh đau lòng chết đi được. Em mau an ủi anh đi chứ?”
An ủi? Tôi cũng chẳng biết an ủi anh thế nào đây.
“Nhưng em không biết an ủi người khác…”
“Vợ à, anh đã dạy em bao nhiêu lần, muốn dỗ dành anh phải làm như thế nào, em quên hết rồi sao?”
Hắn ngồi dậy nhìn tôi, tấm ngực trần lộ ra sau lớp khăn choàng tắm, anh kéo, nó rơi xuống để lộ hết cơ ngực rắn chắc.
Anh gầy đi rất nhiều, trên cằm còn râu lơn chởm chia kịp cạo nhưng không sao, vẫn còn rất đẹp trai.
Mặt tôi hơi đỏ lên: “Trông anh gớm chết đi được. Sao mới có mấy tháng đã biến thành ông già rồi?”
Anh ôm eo tôi kéo lại gần.
“Em chê anh à?”
“Chẳng lẽ mặt anh chưa đủ già à? Già rồi còn đi dụ đứa con nít.”
“Ừ, anh bại hoại thật. Dụ sao có bầu thật luôn nè, chết em chưa?”
Sau đó anh im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, tôi nghe trong đêm tối đó, khi chỉ có hai trái tim đập cùng nhịp với nhau, tôi nghe thấy anh nói rất nhỏ nhưng lại rõ ràng rất đều.
“Sầm Sơ, chúng ta kết hôn đi. Không phải là Hứa Thời Tư và Kiều Nhan mà là Hứa Thời Tư và Sầm Sơ, một đời, một kiếp, một đôi. Cho đến tận sau này, anh cũng chỉ muốn tên của anh được vết trên giấy hôn thú với em thôi.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh, mỉm cười gật đầu hạnh phúc.