“Nguyệt An, con mau nói đi. Rốt cuộc giữa con với Tống Thanh Phong là thế nào?” Vừa về đến nhà, Thẩm lão gia đã sốt sắng hỏi con gái.
“Ba à, lúc nãy con cũng đã nói rồi. Con và anh ấy yêu nhau, sắp tới sẽ tính đến chuyện kết hôn ạ.”
“Tại sao con chưa từng nhắc đến Tống Thanh Phong trước mặt cha mẹ? Nguyệt An, có biết lúc ở Thẩm gia, hai chúng ta đã thấy khó xử đến mức nào không?” Bạch Phương Mỹ không khỏi cau mày. Sự việc thành ra thế này, họ biết ăn nói thế nào với Tống Minh Vũ và vợ của ông ta đây?
Thẩm Nguyệt An vân vê mấy đầu ngón tay, gương mặt cúi thấp giả vờ như đã biết lỗi. Cô nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Là do cách biệt tuổi tác. Con sợ ba mẹ sẽ không chấp nhận nên mới giấu nhẹm đi chuyện này.”
Thẩm lão gia thở dài, trong lời nói mang theo vài phần tiếc nuối:
“Nếu biết con đã có người trong lòng, chúng ta đã tác thành mối hôn sự với Tống Minh Thành cho Gia Huệ rồi. Thật là… Tống Minh Vũ là tổng giám đốc Tống thị. Thẩm thị và bên đó vừa đàm phán, chuẩn bị kí kết hợp đồng hợp tác vài hàng mục lớn, hi vọng ông ấy sẽ không vì chuyện mất mặt ngày hôm nay mà trở mặt gây khó dễ với chúng ta.”
Ông Thẩm và Tống Minh Vũ là bạn làm ăn nhiều năm. Tính cách của ông ta thế nào, Thẩm lão gia đương nhiên hiểu rõ. Con người mưu mô đặt lợi ích lên hàng đầu, sợ rằng nếu thật sự chọc giận đến Tống Minh Vũ, ông ta sẽ chẳng nể nang tình cũ.
Thẩm Nguyệt An thừa biết điều Thẩm lão gia lo sợ. Cô nhìn cha của mình, tự tin nói:
“Cha yên tâm, Tống thị do Tống lão gia đứng đầu. Hơn nữa cho dù Thanh Phong không ở trong công ty nhưng vẫn có cổ phần. Anh ấy cũng là con trai của Tống lão gia, sao có thể để gia đình vợ chịu thiệt thòi?”
Bạch Phương Mỹ nắm lấy tay Thẩm lão gia trấn an. Bà ấy nghĩ cho dù Thẩm Nguyệt An lấy ai, Thẩm gia đều nhận được sự hẫu thuận của nhà họ Tống, gả cho Tống Thanh Phong hay Tống Minh Vũ không khác là bao.
Thẩm Nguyệt An trở về phòng, lột bỏ chiếc váy dài, tẩy trang sau đó nằm dài lên giường. Làm thiên kim tiểu thư nhà giàu chưa bao giờ sung sướng cả, cô vẫn nhớ những ngày tháng bình yên sống ở dưới quê với dì Hòa hơn nhiều.
Từ khi Thẩm Nguyệt An nhận lại cha mẹ ruột vẫn giữ liên lạc với dì Hòa. Cô từng khuyên bà ấy chuyển lên thành phố sống, nhưng dì Hòa nhất quyết không chịu. Bà ấy đã quen với với khung cảnh làng quê thanh bình, không xô bồ, vội vã rồi.
Thẩm Nguyệt An gọi điện thoại cho dì Hòa. Giọng bà cất lên, cảm xúc trong cô như vỡ òa.
Cô vẫn còn nhớ trong chính tang lễ của mình, dì Hòa ôm lấy di ảnh của cô, đau lòng mà khóc đến độ ngất xỉu.
Năm xưa cũng chính bà nhận Thẩm Nguyệt An từ cô nhi viện, chăm sóc, đối xử với cô không khác gì con gái ruột do chính mình sinh ra.
Ở bên cạnh Bạch Phương Mỹ, cô chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng đó.
“Nguyệt An, con dạo này thế nào rồi? Có khỏe không?”
“Con khỏe. Sức khỏe của dì vẫn tốt chứ? Dì nhớ ăn uống và nghỉ ngơi điều độ đó.”
Thẩm Nguyệt An lâu rồi chưa về thăm dì Hòa. Một tháng nữa cô sẽ có một kỳ nghỉ ngắn, vì vậy đã hứa đến lúc đó sẽ về quê thăm bà.
Cô ngủ một giấc đến tận khi trời sáng, lâu lắm rồi cô mới ngủ ngon như vậy.
“Nguyệt An, đợi tớ với.” Lý Bội Sam nhìn thấy Thẩm Nguyệt An trước cổng đường đại học liền chạy lại.
“Minh Hà đâu? Hôm nay cậu ấy không đi cùng cậu sao?”
Thẩm Nguyệt An nhớ Lý Bội Sam cùng Lý Minh Hà ở cùng phòng trong ký túc xá. Hai người vẫn thường đi học chung.
“Tối qua cậu ấy về nhà, có lẽ sáng nay sẽ lên trường muộn.”
“Nguyệt An, chúng ta vào trong lớp thôi.”
Lý Bội Sam khoác tay Thẩm Nguyệt An, cử chỉ vô cùng thân thiết. Hai người đi thang máy lên giảng đường trên lầu ba. Thẩm Nguyệt An nhìn thấy Tống Minh Thành, ánh mắt liền lờ đi nơi khác, giả vờ không thấy.
“Nguyệt An, chúng ta nói chuyện đi.”
Tống Minh Thành gọi thẳng tên cô, Thẩm Nguyệt An không thể xem như không quen biết hắn được. Lý Bội Sam há miệng ngạc nhiên, không nghĩ bạn của mình lại quen biết với đàn anh có tiếng trong trường. Cô ấy chỉ vào lớp học, nói:
“Nguyệt An, vậy tớ vào trước nha. Cậu và anh ấy cứ nói chuyện đi.”
Cô cùng Tống Minh Thành đi ra một góc gần cầu thang bộ để nói chuyện. Đây là lầu ba, hiện tại vẫn còn sớm nên cầu thang bộ ít người qua lại. Tống Minh Thành đút tay vào túi, đứng đối diện với cô, điệu bộ vô cùng nghiêm túc.
“Nguyệt An, nếu như em không thích anh cũng không cần phải làm như vậy.”
“Làm như vậy? Ý của anh là gì?” Thẩm Nguyệt An cao hứng hỏi lại.
Ánh mắt Tống Minh Thành càng thêm thiếu kiên nhẫn. Anh ta nghĩ trên đời này chẳng có chuyện trùng hợp như vậy được. Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong chắc chắn là đang diễn kịch.
“Nếu em không muốn liên hôn cũng không sao. Đừng vì trả đũa tôi mà kết hôn chú nhỏ.”
“Trả đũa?” Thẩm Nguyệt An bật cười. “Tống Minh Thành, tôi với anh chỉ mới gặp nhau vài lần, anh lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi kết hôn cùng Thanh Phong là vì anh vậy?”
Thẩm Nguyệt An vuốt ngược mái tóc đang xõa tung về phía đằng sau, khóe môi cong lên, hiện ra một nụ cười trào phúng:
“Tình cảm giữa tôi và chú của anh là thật. Tống Minh Thành, từ giờ anh gọi tôi một tiếng thím nhỏ đi là vừa.”