Cuối tháng ba, tại thôn Lý Gia ở Vân Châu. Sân nhà Tần lão hán bị thôn dân Lý Gia tám năm tụm ba vây kín xem náo nhiệt.
Tần Ngũ Nha dập đầu với Tần lão hán và Lâm thị ba cái rất mạnh, cái trán không tính là mềm mịn đập liên tục xuống nền đất bùn vàng đầy những hạt đá thô ráp, máu dính bùn đất bẩn thỉu, khiến những người ở đây nhìn thấy mà giật mình.
“Ngũ nha đầu à, con đang làm gì thế hả?”
Lâm thị muốn đi lên kéo Tần Ngũ Nha, nhưng lại bị Tần lão hán lườm một cái phải rút về.
Đôi tay già nua của Lâm thị bụm mặt lại, nước mắt lại bất giác chảy ra khỏi kẽ ngón tay, thân thể run rẩy, nhưng vẫn không nói được một lời cầu xin.
“Ta nói này Ngũ nha đầu, trước mặt bao người như vậy, muội làm dáng vẻ máu me be bét như thế là muốn ai nhìn chứ, năm nay muội đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi phải lập gia đình rồi.”
“Đại ca muội tốt bụng tìm cho muội một gia đình tốt, muội chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn làm loạn nữa chứ! Chẳng lẽ muốn ở nhà cả đời sao?”
Đứng bên cạnh Lâm thị là một người phụ nữ có dáng người đầy đặn, bụng hơi hơi nhô lên, nàng ta nhếch môi, trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, không vui nói.
“Đúng là tạo nghiệt! Con im miệng đi, Ngũ nha đầu đã như vậy rồi mà sao các con còn muốn ép nó chứ, sẽ bị trời đánh đấy, nó là muội muội ruột của các con mà!”
Nghe con dâu mình nói vậy, Lâm thị tức giận đến mức gần như không thể đứng vững nổi, vịn vào cánh cửa mà khóc thảm thiết.
Vừa nghe thấy Lâm thị nói câu này, người phụ nữ vừa mới lên tiếng cũng không vui, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Nương đang nói gì vậy, con đầu có ép nó, con và đại ca nó đâu có điểm nào là không suy nghĩ cho nó chứ.”
“Chúng con đã mất bao nhiêu công sức và có ý tốt mới tìm được cho nó một gia đình trong sạch như vậy, sao lại là không tốt ạ? Hôm nay bà con làng xóm đều ở đây, mọi người đều tới đây nghe xem nhà kia có làm sao, con trêu ai chọc ai hả.”
Nói xong, nàng ta còn vươn một tay đỡ cái bụng còn chưa nhô lên của mình, một tay che mặt cứ thế khóc lóc la lối: “Trong bụng con còn đang mang cháu trai Tần gia các người đấy, ngày nào cũng bận rộn trong ngoài, hầu hạ cha mẹ chồng rồi còn phải chăm sóc con trẻ trong nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng được lưng nhưng chẳng vớt được chút lợi ích nào, sao giờ lại còn bị Tần gia các người chê ghét thế! ôi, ôi! Cái số của ta tại sao lại khổ sở như vậy! Ông trời đánh ta đi, chứ cứ thế này thì làm sao sống nối.”
“Đại tẩu, tẩu còn dám nói là hầu hạ cha mẹ chồng à? Mẹ chồng không hầu hạ tẩu đã tốt lắm rồi, cái gì mà mệt mỏi đến mức không thắng nổi lưng chứ, ta thấy tẩu ăn quá nhiều, mập quá nên không thẳng lưng nổi thì có.”
Người vừa nói là một phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt khá thanh tú, dáng người yểu điệu thướt tha, đẹp hơn Vương thị mấy phần, đây là con dâu thứ hai của Tần gia - Trương thị.
Trong lúc nói chuyện, Trường thị liếc Vương thị đang làm ra vẻ, cố ý che miệng cười trộm, khiến dân chúng thôn Lý Gia đang xem náo nhiệt đều cười phá lên.
Thấy Vương thị ỷ vào trong bụng mình có một “cục thịt” mà cứ ở lì trong nhà cả ngày, không làm việc gì, chỉ biết giày vò người khác, con dâu thứ hai Trường thị lập tức giận không chỗ trút, ai biết cái thai là nam hay nữ chứ?
Không biết xấu hổ cứ luôn miệng nói trong bụng mình là cháu trai của Tần gia, có khi lại sinh ra một con nhóc chỉ nuôi tốn tiền, lại còn vừa lười biếng và béo ú giống Vương Đại Hoa nữa chứ.
Chẳng trách mọi người đều cười nhạo, con dâu cả Tần gia này vốn có tiếng là lười biếng ở thôn Lý Gia, khi còn chưa gả chồng đã không chịu làm việc, cả ngày cứ như bà chủ đi chơi khắp làng trên xóm dưới, gây chuyện thị phi. Sau khi gả cho con trai cả Tần gia cũng không hề biết tem tém lại, chẳng làm việc nhà bao giờ, việc đồng áng cũng không thèm liếc mắt một cái, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn ngon, chiếm lợi của người khác.
Từ sau khi Vương thì có thai là lại càng quá đáng, chỉ hận không thể bắt mẹ chồng mình quỳ gối hầu hạ bên giường mình mới bỏ qua, đây là chuyện mà mọi người trong thôn Lý Gia đều biết. Thế mà giờ lại còn khóc lóc kể lể mình hiếu kính cha mẹ chồng, ngày nào cũng mệt mỏi không thắng nổi lưng, nàng ta tưởng mọi người đều là kẻ ngốc à?
“Ta không thiết sống nữa, Tần gia các người đúng là đáng chịu ngàn nhát dao, kẻ nào cũng là kẻ bắt nạt, bắt nạt ta là phụ nữ mang thai, các người có còn nhân tính hay không?”
Dâu cả Vương thị thấy Trương Thị vạch trần mình, lại thấy thôn dân đều chê cười, trong lòng tức giận đến mức ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi khóc trời khóc đất, nếu ai không biết thì chắc sẽ cho rằng mọi người đang kết phường bắt nạt nàng ta.
“Đủ rồi! Câm miệng đi! Đừng làm ta mất mặt ở đây, đứa nào cũng thế, định làm phản à!”
Trừng mắt nhìn con dâu cả Vương thị khóc lóc om sòm gây sự, mặt Tần lão hán đã đen như đáy nồi, cả đời Tần lão hán đều để ý đến mặt mũi, già rồi mà không ngờ lại bị con gái, con dâu làm mất hết mặt mũi trước mặt cả thôn.
“Cha.”
Trong lòng Vương thị run lên, nàng ta vẫn khá sợ Tần lão hán. Tần lão hán năm xưa đi theo tiêu cực, từng đánh thổ phỉ, tính tình không tốt, sức lực lại lớn, trên mặt còn có một vết sẹo dài, trông rất đáng sợ. Người trong thôn này đều nể mặt ông ta mấy phần, trẻ con nhìn thấy ông ta đều phải đi đường vòng.
Vương thị không dám lớn tiếng khóc lóc om sòm nữa, nhưng trong lòng vẫn không phục, ngoài miệng cũng chịu bỏ qua cho ai, âm lượng mặc dù không rung trời như vừa rồi nhưng mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Quát con làm gì chứ! Con cũng đầu nói sai cái gì, chuyện hôm nay không phải là tại Ngũ nha đầu làm ầm lên à, nó đòi chết ở trước mặt mọi người như vậy chẳng phải làm mất mặt cha sao.”
“Được rồi, nàng nói ít hai câu đi.” Một người cường tráng đứng bên cạnh Vương thì cuối cùng cũng không chịu nổi, kéo Vương thị lên, nhỏ giọng nói.
Vương thị bất mãn liếc mắt nhìn người đàn ông của mình một cái, nàng ta vỗ đầu gối tự mình đứng lên. Vương thị này có một đặc điểm, đó là dù nàng ta gây sự ồn ào đến mức nào, chỉ cần nàng ta bằng lòng thì một giây sau vẫn có thể giả vờ như không, nói khó nghe là mặt dày, nói dễ nghe thì coi như có được giãn được.
“Ngũ nha đầu, đừng ở đây khiến cha mất mặt nữa, ngày mai nhà Lý Tam sẽ mang sính lễ đến, con không gả cũng phải gả cho cha, lão bà tử kéo Ngũ nha đầu vào ngay.”
Tần lão hán hung hăng trừng mắt nhìn thoáng qua Tần Ngũ Nha hai mắt gần như trống rỗng đang quỳ trên mặt đất, nếu như không phải đang ở trước mặt cả thôn thì bây giờ ông ta thật sự muốn tát chết cái thứ chỉ tốn tiền này.
“Khuê nữ đáng thương của ta, con đi theo nương vào đi, đừng chà đạp mình như vậy, nương nhìn mà đau lòng lắm.”
Giọng nói của Lâm thị còn nức nở, nhưng bà không dám không nghe chồng mình, chỉ có thể run rẩy hai chân, chậm rãi đi về phía Tần Ngũ Nha đang quỳ trên mặt đất.
Mà lúc này Tần Ngũ Nha dường như không nghe thấy trò hề vừa rồi, ánh mắt vốn trong trẻo đã không còn ánh sáng nữa, với lại khuôn mặt bởi vì làm việc quanh năm nên không tính là xinh đẹp ấy giống như một con búp bê sứ vỡ vụn, tuyệt vọng, trống rỗng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất vậy.
Không đợi Lâm thị đi vào, khóe miệng Tần Ngũ Nha đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, nàng nhìn thoáng qua Tần lão hán, lại nhìn thoáng qua đại ca Tần Đại Tráng và Vương thị, đột nhiên bò lên khỏi mặt đất, chạy về phía phòng chính bên cạnh Tần lão hán.
Hành động đột ngột và kỳ lạ của Tần Ngũ Nha khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, giây lát sau, con trai thứ hai của Tần gia là Tần Đại Sơn cuối cùng cũng định thần lại: “Không xong rồi! Ngũ muội đang muốn tự tử! Mau ngăn...!”
Chữ “nó” còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy “rầm” một tiếng!
Tần Ngũ Nha đã đâm đầu vào căn phòng bằng đá duy nhất của Tần gia, mọi người chỉ thấy chất lỏng màu đỏ chói mắt từ trên tường chậm rãi chảy xuống, Tần Ngũ Nha đã đâm chết ở góc tường.
Tần Tiểu Ngũ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, hô hấp cũng khó khăn, tức ngực không thở nổi, trán cũng đau như muốn nứt ra vậy.
Sao lại thế này?
Mình rõ ràng đã bị cảnh sát bắn trúng sau đầu, sao chẳng những không chết mà ngược lại còn đau trán, trí nhớ của Tần Tiểu Ngũ hơi hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều mơ hồ không rõ, lại có vài ký ức khó hiểu cứ quay cuồng trong đầu.
Đau quá, Tần Tiểu Ngũ muốn vươn hai tay xoa đầu mình, khuỷu tay lại đột nhiên đụng phải cái gì đó, vậy mà lại không duỗi được tay, mình đang ở nơi nào? Tần Tiểu Ngũ không mở được mắt, chỉ có thể dùng tay chậm rãi mò mẫm, hình như là một không gian chật hẹp và kín, thảo nào lại ngột ngạt đến vậy.
“Á đàn bà xấu xa Vương gia kia! Đồ vô đạo đức! Ngươi đền con gái của ta ngay, người đền Ngũ nha đầu cho ta!”
Lâm thị mới chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng chỉ trong một đêm dường như đã già đi mười tuổi, khuôn mặt vốn đã gầy gò, lúc này càng thêm khô héo đáng sợ, giống như một bộ xương bọc da vậy. Hai mắt Lâm thị lồi ra, đôi tay già nua gắt gao túm chặt lấy cổ áo Vương thị.
Vương thị sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, không dám nói một câu nào. Nàng ta chẳng ngờ người mẹ chồng yếu đuối bất lực như Lâm thị lại có ngày trở nên đáng sợ như thế, giống như một ác quỷ đòi nợ vậy.
Chỉ là để Ngũ nha đầu kia gả ra ngoài thôi mà, thế nào lại biến thành như vậy, Vương thì không sao hiểu được. Từ sau khi gả vào Tần gia, đây không phải lần đầu tiên nàng ta bảo Tần Đại Tráng gả muội muội của mình ra ngoài.
Tần lão hán có tổng cộng năm đứa con, con cả và con thứ hai đều là nam, ba người còn lại đều là thứ tốn tiền. Năm Vương thị gả vào thì Tần Tam Nha, Tứ Nha đều đã mười sáu và mười bốn tuổi.
Chỉ trong một năm, Tần Đại Sơn muốn cưới vợ, Tần gia vốn không tính là giàu có, ngoại trừ tiền sính lễ cho Trương gia, trong nhà sắp chết đói rồi. Vương thị vội vã lần lượt gả hai thứ tốn tiền, lãng phí lương thực trong nhà ra ngoài, đổi được mấy chục lượng bạc.
Chỉ là lúc đó Tần Ngũ Nha mới mười hai tuổi, nàng ta chưa thể ra tay được, nếu không phải sợ bị nước bọt của thôn dân dìm chết thì nàng ta đã tống con bé chết tiệt chướng mắt này ra ngoài rồi.
“Nương à, nương làm cái gì vậy, nương mau bỏ Đại Hoa ra, trong bụng Đại Hoa còn có cháu ruột của nương đấy.”
Lâm thị điên cuồng, hai mắt đã sớm đỏ bừng, vừa nghe con trai mình nói đến cháu trai thì bỗng khựng lại, hai tay vẫn túm lấy cổ áo Vương thị, nhưng trong mắt đã ngập nước, không còn sức lực nữa.
“Bà già chết tiệt, bà đang tìm đường chết đấy, trong bụng ta đang mang thai trưởng tôn nhà các người đấy, bà dám đánh ta, bắt nạt ta là tưởng nhà mẹ đẻ ta không có ai à!”
Thấy Lâm thị không còn khí thế dọa người ban đầu, lại nghĩ trong bụng mình có cốt nhục của Tần gia, nhất thời nàng ta cảm thấy mình mạnh mẽ thêm mấy phần, vẻ sợ hãi vừa rồi cũng không còn nữa.
“ mĩ cái gì thế, mau đóng đinh quan tài lại, nhân lúc còn sớm mang ra ngoài đi kẻo xui xẻo.”
Tần lão hán mặt đen như đáy nồi, không biết rốt cuộc kiếp trước mắc nợ cái gì mà đời này mặt già đều bị con nhóc chết tiệt tốn tiền kia làm mất sạch.
“Cha à... Không phải đã nói là tạm thời thư thư cho Ngũ nha đầu ư? Sao đã đóng đinh rồi? Quan tài này vốn là cái mà nương để lại cho mình.”
Vương thị vừa nghe thấy muốn đóng đinh quan tài thì lập tức nóng nảy, quan tài này cũng đâu rẻ, chất lượng kém nhất cũng phải ba lượng bạc, Tần gia quanh năm suốt tháng tổng cộng chỉ kiếm chưa đầy bảy, tám lượng bạc, một nhà già trẻ chi tiêu đến cuối năm còn chưa tới hai lượng. Con nhóc tốn tiền chết rồi, không bán được bạc đã đành, sao còn mất thêm ba lượng chứ!