Thấy không ai đáp lời, người đưa thư tưởng mình đến nhầm địa chỉ, lại cúi đầu kiểm tra bì thư mới thấy quái lạ: “Địa chỉ đúng rồi mà.”
Tiết Hồng Anh kích động chạy lên phía trước, cầm lấy bì thư trong tay người nọ, hưng phấn nói: “Đúng là nhà họ Tiết, là thư gửi cho Tiết Ỷ Vân phải không anh?”
Người đưa thư chưa kịp trả lời, Tiết Hồng Anh đã cúi đầu kiểm tra tên người nhận trên bì thư. Lúc nhìn rõ ba chữ “Tiết Ỷ Vân”, cô bé mới nhảy cẫng lên vui mừng hô to: “Chị, là thư của chị đó!”
“Để em xem, để em xem!” Ngay lúc Tiết Nhạc Dũng bước nhanh đến định mở bì thư ra xem thì khựng lại, như nghĩ đến cái gì, cậu đưa thư cho Tiết Ỷ Vân: “Chị, chị mở!”
Ánh mắt của quần chúng nhân dân đồng loạt tập trung vào Tiết Ỷ Vân, ai cũng tò mò muốn biết bên trong đó là gì.
Tiết Ỷ Vân không biết trong số những ánh mắt ấy, người ta có ý tốt nhiều hơn hay là có ý xấu nhiều hơn, nhưng cô hiểu rõ năng lực của bản thân. Hai lần trước Tiết Ỷ Vân chân chính thi trượt toàn tập, không đậu bất cứ trường nào, nên đương nhiên sẽ không có thư báo. Nhưng lần này lại có thư báo, như vậy chỉ càng chứng minh, thành tích thi đại học hai lần trước của cô tất có người giở trò!
Sắc mặt cô vô cùng khó coi liếc về phía Ngô Tân Tông, ông ta cũng không ngờ Tiết Ỷ Vân thi đậu đại học thật, càng không ngờ rằng, bản thân đến tận nhà mỉa mai chỉ là trò hề mất mặt số phận đã sắp đặt.
Nhưng lúc này, Ngô Tân Tông vẫn ôm một chút hy vọng, bởi vì Ngô Tân Tông từng dùng quan hệ để Tiết Ỷ Vân chuyển đến lớp mình dạy. Tuy thành tích của cô không tồi, nhưng chưa đến mức xuất sắc. Bây giờ cô còn giấu người khác tự đi thi, không thèm học bổ túc, cho dù đậu, cũng chẳng đậu được trường nào xuất sắc.
“Chị, hay là tối chúng ta hãy mở!” Tiết Hồng Anh đột nhiên giữ tay Tiết Ỷ Vân lại, liếc Tiết Lệ Tâm, ý là không muốn để nhà Ngô Tân Tông biết kết quả!
“Đừng nha.” Thấy Tiết Ỷ Vân còn đang do dự, Ngô Tân Tông càng chắc mẩm cô không đỗ được trường nào tử tế, nên mới sợ bị người khác nhìn thấy: “Ỷ Vân, ba lần cực khổ đi thi, khó khăn lắm mới có thư báo trúng tuyển, nói gì thì nói cháu cũng nên để mọi người xem một chút chứ. Dù là trường hạng bét, chú họ cũng nhất định phải mừng cho cháu một ít!”
Người đưa thư bên cạnh nghe câu này thì sắc mặt có vẻ hơi kỳ lạ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào thì thấy Tiết Ỷ Vân rũ mắt, cất giọng lạnh nhạt hỏi: “Chú họ, chú nói thật à? Chú cho cháu ít tiền mừng à?”
“Chỉ cần cháu đậu đại học, không cần biết trường tốt trường xấu, chú họ nhất định phải mừng một khoản lớn!” Ngô Tân Tông vỗ ngực đảm bảo.
Ông ta không tin, Tiết Ỷ Vân thi đậu trường hạng bét chẳng lẽ còn không biết ngại lấy tiền mừng của mình à?
Tiết Ỷ Vân gật gật đầu, xé mở bì thư.
Trái tim của những người quanh đó đều nhảy tọt lên cổ họng, rốt cuộc thì Tiết Ỷ Vân hai lần thi trượt có thể tạo nên kỳ tích hay không?
“Hả?” Tiết Ỷ Vân cảm thấy hơi ngờ vực, lấy thư bên trong ra được một nửa thì dừng lại. Ngô Tân Tông thì phấn khích ra mặt, càng chắc chắn Tiết Ỷ Vân chỉ thi đậu trường hạng bét. Ông ta vội vã đi mấy bước về phía trước, trực tiếp xé toạc bao bì, lấy thư báo bên trong ra.
“Để chú xem, rốt cuộc cháu thi đỗ trường nào...” Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt.
Ngô Tân Tông nói được một nửa, trong đầu như có búa tạ gõ, mãi đến khi nhìn rõ những chữ in trên giấy báo trúng tuyển thì lại càng không thể tin được. Khuôn mặt căng chặt, thậm chí còn thấy mồ hôi trên trán ông ta không ngừng rơi xuống.
Tiết Nhạc Dũng cũng không vui vẻ gì khi thấy Ngô Tân Tông giành mở bì thư, nhưng cái gì cần xem vẫn phải xem, cậu nhướn người lên xem, ngơ ngác bất động, đến khi tỉnh táo lại thì giật thư báo trúng tuyển vẫy vẫy trước mặt mọi người: “Chị, chị! Đại học Bắc Kinh! Đại học Bắc Kinh chị ơi! Là Bắc Đại đó chị! Chị, chị đậu Bắc Đại đó!”
Nghe tiếng hét chấn động màng nhĩ của Tiết Nhạc Dũng, Tiết Ỷ Vân cảm thấy bản thân sẽ bị ù tai đột ngột, Tiết Hồng Anh nghe vậy lập tức bước lên phía trước giật lại thư báo xem kỹ: “Chị! Đúng là Đại học Bắc Kinh thật đó chị!”
Tiết Ỷ Vân không cảm thấy bất ngờ.
Đời trước, cô... à, trước khi đến đây, cô cũng từng đậu Đại học Thanh Hoa, sao lần này lại đậu Bắc Đại nhỉ.
Nhưng Bắc Đại cũng không kém.
Tiết Ỷ Vân im lặng suy nghĩ, không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Ngô Tân Tông, làm sao ông ta có thể ngờ được, Tiết Ỷ Vân lại đậu Bắc Đại?
Bắc Đại?
Ngô Tân Tông cảm thấy khuôn mặt của mình vừa đỏ vừa đau như bị tát một cái đau điếng.
“Chú họ.” Đối với thư báo trúng tuyển của mình, Tiết Ỷ Vân không quan tâm lắm, so sánh thì cô càng để ý bao lì xì của Ngô Tân Tông hơn: “Cháu đậu Bắc Đại, chú định chuẩn bị bao lì xì to cỡ nào cho cháu thế?”
Sắc mặt Tiết Lệ Tâm và Tiết Tiểu Quai càng tối tăm hơn, chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, lại nhìn nhóm người vây quanh nhà họ Tiết đang đua nhau xem thư báo trúng tuyển của Bắc Đại, hai người chỉ cảm thấy bản thân nực cười vô cùng.
Vậy mà trên đường đi, Ngô Tân Tông chê Tiết Ỷ Vân thi thố thậm tệ như thế nào. Bây giờ nhìn lại, so với Bắc Đại, trường đại học của họ chẳng khác nào trò cười cả!
“Bố, bố còn chưa về nữa!” Tiết Lệ Tâm giậm chân thật mạnh rồi đi nhanh ra ngoài, còn ngoái đầu lại bảo: “Có mất mặt không cơ chứ!”
Tiết Tiểu Quai cũng cảm thấy mất mặt, chạy nhanh ra ngoài đi chung với Tiết Lệ Tâm.
Khoảnh sân lớn nhà họ Tiết bây giờ chỉ còn lại Ngô Tân Tông đứng một mình ở đó.
“Chú...” Ngô Tân Tông thật sự muốn mình giả vờ ngất xỉu ở đây cho qua chuyện, sắc mặt ông ta xanh trắng, mãi mới bật ra một câu: “Không thiếu đâu mà cháu lo!” Rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Lần này Tiết Ỷ Vân dám đảm bảo, cả đời này Ngô Tân Tông cũng không muốn đến nhà họ Tiết làm khách nữa.
Mãi đến lúc này, màn kịch mới kết thúc.
Mà dân làng vốn dĩ chỉ muốn xem trò cười của Tiết Ỷ Vân cũng không ngờ bản thân lại được chứng kiến màn kịch hài hước như vậy. Liên tưởng đến vẻ mặt màu gan heo ủa Ngô Tân Tông, tiếng nghị luận càng ầm ĩ bát nháo hơn. Cũng không biết sau ngày hôm nay, chuyện cười của Ngô Tân Tông có thể bay cao bay xa đến đâu.
“Ỷ Vân, rốt cuộc… rốt cuộc con cũng đậu đại học rồi.” Bố mẹ Tiết cười khóc lẫn lộn, dù thế nào cũng không ngờ con gái mình cá chép hóa rồng lại hóa thành rồng vàng bay tận trời cao thế này, hai người làm kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả đời cuối cùng cũng nuôi được một đứa con lên đại học.
Tiếng lành đồn xa, những người trong thôn nghe tin tấp nập đến tận nhà chúc mừng, nhất thời giao thông quanh nhà họ Tiết đông đúc hẳn, mãi đến tối đường mới vắng, người mới vãn. Tiết Ỷ Vân hiểu rõ trong lòng, bình thường cô bị cười nhạo không ít, những người hôm nay đến đây chúc mừng cũng có người thật tâm, kẻ giả dối và những người chỉ mong cô rớt từ trên trời cao xuống.
Càng là như vậy, cô càng không thể để người khác bắt được nhược điểm.
Xong chuyện này xem như đã giải quyết được tâm sự của cả nhà, ngay cả Tiết Nhạc Dũng suốt ngày chỉ thích lầm lì với Tiết Ỷ Vân nay cũng vui vẻ hào hứng nói chuyện với cô, còn Tiết Hồng Anh thì càng dính lấy Tiết Ỷ Vân như chiếc túi nhỏ bên người.
Tiết Nhạc Dũng còn quyết định, sau này ai hỏi chị gái mình là ai, cậu ta sẽ kéo lỗ tai đối phương lại gần và hét lớn: “Chị gái tôi đậu Bắc Đại đấy nhé!”
Chỉ là, vui mừng qua đi, cả nhà họ Tiết vốn chi tiêu dè sẻn nay mới nhận ra bản thân sắp phải đối đầu với một vấn đề nan giải, đó là học phí.
Tuy ban ngày bố Tiết rất vui vẻ, miệng cười ngoác đến mang tai, nhưng tối đến ông vẫn mặt mày u sầu nằm trên giường suy nghĩ về tương lai. Mẹ Tiết thấy chồng cứ lật người mãi chẳng ngủ được cũng hiểu rõ nỗi lo trong lòng ông, bà thở dài rồi an ủi: “Con gái đã thi đậu đại học, dù gì cũng không thể để con bé phải bỏ học, hai chúng ta có phải đập nồi bán sắt cũng nhất định phải để con bé tốt nghiệp đại học!”
Bố Tiết cũng biết con gái lớn nhà mình có chấp niệm dai dẳng với đại học như thế nào, mãi vẫn không ngủ được, ông ngồi dậy lấy điếu thuốc ra bậc cửa hút: “Tôi biết, con mình phải được học đại học, ngày mai tôi đến đội rồi xem có việc gì để nhận thêm về làm không, nhất định không để con gái chịu thiệt thòi.”