“Thật hay cho một câu “người có tình rồi sẽ trở thành quyến thuộc!”
Ý cười trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, 'Tuy đối với văn hóa Trung Quốc tôi không am hiểu nhiều như Khương tiên sinh nhưng dù sao tôi cũng là người Trung Quốc, tôi rất tin tưởng, người xưa nói câu nói này hoàn toàn là có lý do của nó!'
Khương Ngự Kình cười ha hả, 'Thật không ngờ Hoàng Phủ tiên sinh cũng là một người thích nói đùa nhưng dù sao nơi đây cũng không phải là phòng dành cho khách mời, xin Hoàng Phủ tiên sinh đi theo tôi. Ngài là khách quý, đương nhiên tôi phải tiếp đãi ngài thật tốt mới phải!'
Nói rồi hắn đưa tay làm một tư thế “mời”, ung dung mà không mất đi phong cách của riêng mình.
Nhưng ... trong lòng Khương Ngự Kình đương nhiên hiểu rõ, người của tứ đại tài phiệt nếu như có mặt trong hôn lễ này, không thể nào là vì muốn đến chúc mừng, nói không chừng là có liên quan đến Cung Quý Dương. Quan hệ giữa bốn người trước giờ rất tốt, xem ra hắn phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Ngào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đè tay hắn xuống, cười nhẹ nói: 'Khương tiên sinh, thực ra tôi hôm nay đến đây chỉ là vì muốn nói với Sầm tiểu thư mấy câu, nói xong tôi sẽ rời đi ngay!'
Nụ cười trên mặt Khương Ngự Kình dần biến mất ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, ngài làm như vậy ... hình như không phù hợp với quy định cho lắm!'
Điều này đúng là không phù hợp với quy định, Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn ung dung: 'Khương tiên sinh không cần phải khẩn trương như vậy đâu, cũng như câu nói vừa nãy của anh “người có tình rồi sẽ trở thành quyến thuộc, tôi nghĩ nếu như và Sầm tiểu thư thật lòng yêu nhau thì đương nhiên sẽ không vì một câu nói của tôi mà thay đổi tất cả chứ!'
Khương Ngự Kình nhất thời nghẹn lời, hắn không ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dùng chính câu nói của hắn để phản bác lại. Người của tứ đại tài phiệt đúng là không đơn giản, đầu óc nhạy bén, lời lẽ sắc sảo!
'Hoàng Phủ tiên sinh, xin thứ cho tôi không thể đáp ứng lời yêu cầu của ngài, hôm nay là hôn lễ của tôi với Tử Tranh, nếu như Hoàng Phủ tiên sinh có lòng đến chúc mừng, chúng tôi đương nhiên rất vui nhưng còn về yêu cầu của ngài, không ngại xin phiền ngài đợi đến khi hôn lễ cử hành xong rồi nói cũng không muộn. Nếu có gì đắc tội xin ngài rộng lượng bỏ qua!'
Hắn sao có thể để cho hôn lễ của mình xảy ra bất kỳ sơ suất gì chứ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Khương Ngự Kình sau đó nhìn về phía Sầm Tử Tranh, trong nụ cười như ẩn chứa một điều gì đó khó nắm bắt ...
'Sầm tiểu thư, cô có nghĩ giống như Khương tiên sinh hay không?'
Bị hỏi, Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
'Sầm tiểu thư, xin cô yên tâm, tôi chỉ cần vài phút là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi hôn lễ của hai người!'
Trong lời nói nhã nhặn của Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một sự cường hãn không cho phép người ta cự tuyệt.
Khương Ngự Kình bất mãn nhíu mày ...
'Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh đừng nên làm khó ...'
'Nếu như Hoàng Phủ tiên sinh đã đến đây rồi thì là khách quý, em nghĩ ...' Sầm Tử Tranh quay đầu nhìn Khương Ngự Kình, nhỏ nhẹ ngắt lời hắn, '... không ngại để em nói chuyện mấy câu với anh ta!'
'Tử Tranh ...'
'Khương tiên sinh!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến, 'Cô dâu tương lai của anh cũng đã đồng ý rồi, chẳng lẽ chú rể tương lai là anh đây còn chưa cử hành hôn lễ mà đã bắt đầu khống chế tự do của cô ấy rồi?'
Sắc mặt Khương Ngự Kình chợt trở nên rất khó coi.
Một lúc sau hắn mới nhìn đồng hồ rồi nhìn Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói: 'Đừng nói lâu quá, còn năm phút nữa là hôn lễ cử hành rồi!'
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu.
Khương Ngự Kình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt băn khoăn rời khỏi phòng dành cho cô dâu.
'Các người cũng lui xuống đi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh cho những vệ sĩ sau lưng mình.
'Dạ!'
Các vệ sĩ đồng loạt lui xuống rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại, canh giữ trước cửa phòng.
Trong phòng lúc này Sầm Tử Tranh mới đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bằng một đôi mắt đượm buồn nhưng trong giọng nói không nghe ra là buồn hay vui.
'Hoàng Phủ tiên sinh, nếu như anh vì muốn khuyên tôi không kết hôn với Khương Ngự Kình thì anh không cần lãng phí thời gian nữa. Đây là quyết định c uảtoi, Quý Dương cũng biết điều đó!'
Cô cướp lời nói trước, thực ra từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trong căn phòng này cô đã đoán được nhất định hắn ta đến làm thuyết khách.
'Thế à? Sầm tiểu thư cho rằng tôi muốn nói với cô những lời nhàm chán này sao?'
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt biến mất, thay vào đó là một vẻ ngưng trọng.
Sầm Tử Tranh chợt hoảng hốt, 'Chẳng lẽ Hoàng Phủ tiên sinh còn có việc khác sao?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm lặng gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ buồn bã ...
'Thực ra tôi đến đây là để báo cho cô biết một tiếng, Quý Dương hắn ... chắc là không tỉnh lại được nữa!'
Thật gian nan nói hết câu này, giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn nhãn nhặn, trầm thấp nhưng rơi vào tai Sầm Tử Tranh chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, sắc mặt cô lập tức thay đổi, bước vội đến nắm lấy cánh tay hắn ...
'Anh ... anh nói cái gì? Cung Quý Dương không tỉnh lại được? Anh ấy thế nào? Anh ấy rốt cuộc thế nào?'
Cả người Sầm Tử Tranh run rẩy kịch liệt, ngay cả giọng nói nhỏ nhẹ thường ngày cũng thay đổi, run run nói chẳng thành câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở dài một tiếng, hắn ngồi phịch xuống ghế, rầu rĩ nói: 'Chuyện là thế này, hôm nay là ngày tiến hành cuộc thi đua xe thể thức F1 được tổ chức mỗi năm một lần, cô cũng biết Quý Dương trước giờ rất thích đua xe, hoặc là hắn muốn nhờ cuộc thi đua xe này để nguôi ngoai nỗi đau khổ trong lòng cũng không chừng, cho nên mới tham gia, nào ngờ ... hắn ...'
Hắn nói không thành lời nữa, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn.
'Anh ấy ... sao rồi? Anh mau nói đi ...'
Sầm Tử Tranh thấy mình sắp hít thở không thông, trên mặt chỉ toàn là lo lắng và khẩn trương.
Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc cô một cái, chậm rãi nói: 'Có lẽ là do không tập trung tinh thần, chiếc xe đua của Quý Dương bị trượt khỏi đường đua, bởi vì tốc độ xe quá nhanh nên cú va chạm rất mạnh, cả chiếc xe bị lật ngược, Quý Dương hôn mê bất tỉnh được đưa đến bệnh viện, khi anh đuổi theo đến thì bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu ...'