Trong phòng, Cung Quý Dương chu đáo giúp Sầm Tử Tranh chuẩn bị một bộ quần áo mặc ở nhà, vừa định giúp cô thay, nào ngờ khi tay hắn vừa đụng đến cổ áo cô, Sầm Tử Tranh đã chặn lại, mặt hơi phiếm hồng ...
'Em ...em tự thay!'
Tuy hai người đã từng có quan hệ nhưng cô vẫn rất không quen đối mặt hắn mà không giữ lại chút gì.
Nét mặt Cung Quý Dương đầy thú vị nhìn cô, bàn tay hắn dời xuống giữ lấy bờ eo mảnh khảnh của cô, giọng ái muội nói: 'Sao vậy? Bây giờ anh là người chồng được pháp luật thừa nhận của em nha, chồng giúp vợ thay quần áo là chuyện đương nhiên thôi!'
'Anh đúng là ... đáng ghét cực!'
Mặt Sầm Tử Tranh càng hồng hơn, bất chấp thân thể mệt mỏi, cô giật lấy bộ quần áo trên tay hắn, thuận tay thúc hắn một cái rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút của cô mà vẫn lưu luyến chưa rời.
Sinh mệnh, như bước vào một giai đoạn mới, có cô gái này ở bên cạnh, tất cả chợt trở nên đầy đủ và chân thực hơn nhiều.
Nụ cười của hắn chợt biến mất theo tiếng gõ cửa phòng, khi lời của dì Tề lọt vào tai của Cung Quý Dương, vẻ mặt hắn chợt có chút thay đổi.
Không lâu sau, Sầm Tử Tranh đã tắm rửa thay đồ xong bước ra, ngay lập tức đã thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
'Đừng lộn xộn mà ...' Cô nũng nịu nói, không ngừng né tránh nụ hôn của hắn, 'Em có chuyện muốn nói với anh!'
'Nói đi!'
Môi Cung Quý Dương thuận thế đáp xuống vành tai cô sau đó vùi mặt vào vùng gáy trắng nõn của cô.
Sự tiếp xúc ấm áp khiến lòng Sầm Tử Tranh xúc động không thôi, cô chợt thở dài một tiếng, vòng tay và mùi long diên hương quen thuộc khiến cô cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có.
'Quý Dương, anh nói xem chúng ta có nên xuống gặp cha mẹ không?'
Lời của cô khiến Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, sau khi cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, Cung Quý Dương hơi mỉm cười: 'Đây là nguyên nhân em không muốn trở về biệt thự mà về Cung Viên sao?'
Sầm Tử Tranh gật đầu, cô thở dài một tiếng thật sâu, 'Em đã kết hôn với anh, dù sao cứ trốn tránh mẹ anh cũng không tốt mà, nên đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt thôi! Em muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu này!'
Cung Quý Dương âu yếm cọ mũi cô: 'Muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì trước tiên phải sửa miệng đã. Sao lại còn kêu “mẹ anh” chứ?'
'Người ta còn chưa quen mà ...' Sầm Tử Tranh rầu rĩ nói.
Không quen là một chuyện, chủ yếu chính là ... xem ra mẹ của Quý Dương vẫn còn chưa cam tâm, bằng không sao lại không chịu đến dự hôn lễ chứ?
Thực ra đến hôm nay cô có thể cùng Quý Dương rời đi, trở về biệt thự nghỉ ngơi một đêm sau đó đi hưởng tuần trăng mật nhưng Sầm Tử Tranh nghĩ, dù sao cô cũng đã trở thành người nhà họ Cung, vào ở trong Cung Viên là chuyện sớm muộn mà thôi nên cô mới đề nghị với Cung Quý Dương trở về đây, mục đích chính là hy vọng có một ngày có thể thật sự cùng mẹ chồng cô xóa tan những hiềm khích.
Tất cả những việc cô làm đều vì Quý Dương mà suy nghĩ bởi cô yêu hắn, cô nguyện ý vì hắn thử hết mọi cách.
Cung Quý Dương lại không biết những suy nghĩ của cô, hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: 'Tranh Tranh, hôm nay em đã mệt lắm rồi, không cần vội vã đi chào cha mẹ anh đâu, về phía mẹ anh sẽ đi giải thích, bây giờ chuyện em cần làm là yên tâm ngủ một giấc cho khỏe!'
Cung Quý Dương biết mẹ mình đang chờ ở phòng khách lớn mà dì Tề cũng đã truyền đạt rõ ý của bà. Hắn rất hiểu tính tình của mẹ mình, hôn lễ này được cử hành khi bà chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, không nghi ngờ gì, điều này đối với bà mà nói là một đả kích lớn.
Cung Quý Dương biết mẹ mình lúc này muốn tỏ rõ lập trường của bà nhưng chuyện giữa hắn và Sầm Tử Tranh, bà dường như đã can thiệp quá nhiều.
Nhưng khi nghe câu này của hắn, Sầm Tử Tranh lắc đầu cười: 'Quý Dương, em bây giờ đã là con dâu của nhà họ Cung, anh biết em là người Đài Loan mà tổ tiên của anh cũng vẫn luôn duy trì những truyền thống của người châu Á, con dâu vừa vào nhà nhất định phải đến mời trà cha mẹ chồng thì mới đúng quy củ và truyền thống, em không thể làm ngược lại được. Hơn nữa ...'
Trong mắt cô thoáng lộ vẻ ngưng trọng, thở dài một tiếng nói: 'Lúc chúng ta vừa bước vào nhà, anh cũng thấy mẹ đang ngồi nơi phòng khách rồi, nếu như em không xuống chào bà, sau này làm sao mà ở chung được chứ?'
Cung Quý Dương cười nói: 'Không cần lo lắng những điều nhỏ nhặt đó đâu. Tuy Cung gia có quy tắc, rằng sau khi kết hôn nhất định phải ở lại Cung Viên nhưng nếu như em cảm thấy khó xử, chúng ta hoàn toàn có thể trở về ở tại biệt thự của anh. Tranh Tranh, cho dù yêu nhau hay kết hôn thì cũng vậy thôi, em chỉ cần chuyên tâm yêu anh là được rồi, tất cả những chuyện khác em không cần phải lo lắng!'
Sầm Tử Tranh khoác cánh tay hắn, nói nhỏ nhẹ: 'Quý Dương, anh thương em, em rất cảm động nhưng dù sao em cũng không thể trốn tránh cả đời được. Như vậy truyền ra ngoài cũng không tốt lắm đâu!'
Cung Quý Dương thấy cô kiên trì như vậy cũng chỉ đành nói: 'Như vậy đi, lát nữa bất kể thế nào em cũng không được rời khỏi anh, hơn nữa còn phải nghe lời anh, biết không?'
Sầm Tử Tranh vừa ấm áp vừa cảm động gật đầu.
***
Phòng khách lớn rộng khoảng ba trăm mét vuông lúc này đèn đuốc sáng rực như ban ngày nhưng hoàn toàn yên ắng đến mức không có một tiếng động cho đến khi tiếng bước chân của Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh khua động sự yên tĩnh đó.
Theo truyền thống của người châu Á, con dâu vừa mới về nhà chồng nhất định phải dâng trà mời cha mẹ chồng, dưới sự giúp đỡ của dì Tề, Sầm Tử Tranh nâng chung trà đã pha sẵn được đặt ở bàn trà lên sau đó đưa đến trước mặt Cung Doãn Thần, nói: 'Cha, xin mời dùng trà!'
Cung Doãn Thần mỉm cười, vừa gật đầu vừa đón lấy ly tra từ tay cô, nói giọng cảm động: 'Được! Được!'
Nhìn thấy ông uống cạn chung trà, Sầm Tử Tranh lại ngâng một chung trà khác đưa đến trước mặt Trình Thiến Tây, thầm hít sâu một hơi sau đó nói: 'Mẹ, con mời mẹ dùng trà!'
Trình Thiến Tây nhíu mày nhưng rất nhanh đã giấu đi ánh mắt bất mãn sau đó nhận lấy chung trà, không nói một lời chỉ hớp một ngụm trà sau đó đặt trở lại trên bàn.