'Bà thông gia, Tử Tranh đứa bé này có lúc hơi bướng bỉnh một chút, với tư cách là mẹ của Tử Tranh, hôm nay tôi đem con gái tôi giao cho người mẹ chồng là bà. Tử Tranh nó vẫn luôn muốn làm con thảo dâu hiền, với tấm lòng trời biển của người làm cha làm mẹ, mong là bà thông gia có thể yêu thương con dâu như con trai mình, nếu như nó làm sai cũng xin bà thay tôi dạy dỗ nó!'
Những lời này bà nói vừa nghiêm túc vừa chân thành, không kiêu không nịnh!
Trình Thiến Tây có chút sững sờ nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt lộ ra một tia xúc động ...
Sầm Tử Tranh cũng nhìn bà, trước đây cô vốn đã có phần đồng cảm với bà, giờ nghe hết mọi chuyện càng cảm thấy bà đáng thương, cũng vì bà đau lòng vì vậy nhẹ giọng gọi: 'Mẹ ...'
Tiếng gọi tuy nhỏ nhưng hoàn toàn xuất phát từ nội tâm!
Cả người Trình Thiến Tây rõ ràng là hơi run, bà nhìn con dâu, trong mắt lộ ra nhiều hơn một chút tình cảm.
'Ta đã từng nhiều lần chỉ trích cô, cô không hận ta sao?'
Bà hỏi câu này có phần dè dặt pha chút ngượng ngùng bởi bà biết rõ, lần này thực sự là trách nhầm Sầm Tử Tranh, cũng trách nhầm mẹ của Sầm Tử Tranh, tất cả đều là lỗi của bà, điều này khiến bà rất ngượng ngùng.
Sầm Tử Tranh nghe vậy trong mắt lộ ra rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng cô lắc đầu nhỏ nhẹ nói: 'Mẹ, con sao lại hận mẹ được chứ, con cám ơn mẹ thì đúng hơn, nếu như không có mẹ thì sẽ không có Quý Dương, con cũng không tìm được người đàn ông yêu thương con như vậy. Con sẽ kính trọng, hiếu thuận với mẹ như mẹ ruột của con vậy!'
Giọng của cô có chút nghẹn ngào nhưng lời nói đầy chân thành và đầy tình cảm, Trình Thiến Tây nghe được những lời này trong mắt cũng lộ vẻ xúc động. Bởi cá tính có phần lạnh mạc lại quả quyết của bà nên nhất thời bà không biết nên biểu đạt thế nào. Tuy bà không nói gì nhưng qua cách bà nắm tay Sầm Tử Tranh thật chặt kia cũng đủ tiết lộ sự kích động trong nội tâm của bà.
Cung Quý Dương nhìn thấy tất cả những điều này, bên môi hắn câu lên một nụ cười, nụ cười này hoàn toàn trái với nụ cười tà tứ thường thấy mà ngược lại, là một nụ cười hạnh phúc và thanh thản.
Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng gọi Cung Doãn Thần ...
'Ba, ba mau đến đây!'
Cung Doãn Thần cũng không ngờ vợ mình lại có những chuyển biến như vậy, nghe Sầm Tử Tranh gọi, ông chậm rãi bước đến, không rõ con dâu đang định làm gì.
'Ba, mẹ, bây giờ hiểu lầm đã được giải tỏa hết rồi, những chuyện đã qua hãy để nó trôi qua đi, nếu như cứ mãi sống trong hồi ức thì cuộc sống cũng đâu còn gì thú vị nữa đâu, chẳng bằng trân trọng người trước mắt, đúng không?'
Câu nói này của Sầm Tử Tranh khiến cho Trình Thiến Tây và Cung Doãn Thần ngộ ra nhiều điều, cũng nhận ra trước đây họ đã bỏ lỡ những gì.
Cung Doãn Thần nhìn về phía vợ mình, nhìn thấy bà khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động.
Thực ra vừa nãy nhìn thấy bà khóc lòng ông cũng rất khó chịu, bao nhiêu năm qua ngoài mặt bà vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, trước giờ chưa từng lộ vẻ yếu ớt trước mặt ông vậy mà hôm nay ông lại nhìn thấy vẻ yếu đuối hệt như lúc bà con trẻ khiến cho ông chợt dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho bà ...
'Thiến Tây à, bao nhiêu năm qua, thật vất vả cho bà ...'
Ông không biết nói gì bây giờ, chỉ có thể nắm tay bà thật chặt, nhẹ giọng vỗ về.
Trình Thiến Tây vừa định nói gì đó thì nước mắt lại trào ra, bao nhiêu năm ủy khuất, nghi ngờ, yêu thương, ghen tỵ, một khi lớp vỏ bọc kiên cường bị dỡ xuống chỉ còn lại một tâm hồn yếu đuối, câu nói này của Cung Doãn Thần khiến nước mắt bà tuôn tràn như nước vỡ đê ...
Bà không nói gì nữa, mặc kệ con trai con dâu và cả bà thông gia, ôm chặt lấy ông, nhất thời như một đứa trẻ ở trong lòng ông khóc lớn một trận, tiếng khóc nghe thật đau lòng.
Bàn tay của Cung Doãn Thần khựng lại trong không trung rồi nhẹ nhàng thu về, vòng qua lưng bà mà ôm chặt lấy, trong mắt là một nỗi xúc động nói không thành lời.
Tốt quá! Thật tốt quá!
Nhìn thấy sự hỗ động của hai người, trong lòng Sầm Tử Tranh âm thầm reo lên vui mừng, lại cảm động đến rơi nước mắt.
Cung Quý Dương nhẹ nhàng bước đến khoác tay lên vai cô, Sầm Tử Tranh xoay người ôm lấy chồng, thút thít khóc.
'Đứa bé ngốc ...' Bà Sầm thấy vậy trìu mến vỗ nhẹ đầu con, mắng yêu.
Cảnh cảm động trong phòng khách hoàn toàn lọt vào mắt Cung lão phu nhân, bà cũng không kìm được đưa tay lên nhẹ lau lệ nơi khóe mắt. Mọi chuyện đều như thế không phải sao, thuyền đến đầu cầu sẽ tự dừng, tối hôm nay đúng là một buổi tối đặc biệt.
Cung Quý Dương tinh mắt nhìn thấy Cung lão phu nhân đứng ở cửa, hắn vỗ nhẹ vai Sầm Tử Tranh, cùng cô bước đến ...
'Bà nội, mau vào đây!' Hắn vừa nói vừa bước đến dìu bà.
Nhìn thấy Cung lão phu nhân xuất hiện ở phòng khách lớn, Trình Thiến Tây có chút ngượng ngùng, bà vội rời khỏi vòng tay của Cung Doãn Thần bước đến dìu mẹ chồng ...
'Mẹ, mẹ còn chưa đi nghỉ sao?'
Cung lão phu nhân nhìn con dâu khóc đến hồng cả hai mắt, cười nói: 'Ta nếu không qua đây sao có thể chứng kiến cảnh cảm động thế này?'
Nói rồi bà lại nhìn về phía bà Sầm ...
'Chắc vị này là mẹ của Tử Tranh đúng không? Hôm nay cũng may có cháu đến đây giải thích tất cả, không chỉ vậy mà còn giúp nhà họ Cung chúng tôi giải mối khúc mắc bao nhiêu năm qua, thật cám ơn cháu!'
'Đâu có, đâu có, ngài chắc là Cung lão phu nhân rồi! Cháu vẫn thường nghe bé cưng nhắc về bà. Thực ra hôm nay người có công giúp giải quyết tất cả những chuyện này chính là Quý Dương, nếu như không phải có nó, cháu cũng không biết được sự thật!' Bà Sầm nhìn con rể, hài lòng nói.
'Quý Dương?'
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Cung Quý Dương.
'Đúng nha, mẹ vừa nãy nói anh đi đón mẹ sang đây, chuyện này là thế nào? Sao anh lại biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?'
Sầm Tử Tranh tò mò nhìn Cung Quý Dương, hỏi một tràng dài.
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng nhìn con trai bằng ánh mắt kinh ngạc, tuy họ biết Quý Dương rất giỏi giang như chuyện xảy ra đột ngột thế này, hắn làm sao có thể giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy chứ?