An Địch Á một lòng muốn cùng hắn cùng đó u qua một đêm khó quên nữa, suy nghĩ sớm đã bay về phía căn phòng tổng thống trong khách sạn rồi, căn bản là không cảm thấy được điều gì khác thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén cười, nhẹ giọng nói: ‘Không có gì, chỉ là … hình như có người muốn mời em uống rượu.
An Địch Á quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Liên Kiều lại thấy tay cô cầm một ly thủy tinh đựng một thứ gì đó có màu rất lạ.
‘Sao lại là cô?’
‘An Địch Á tiểu thư, ly rượu này là tác phẩm mới nhất của người điều chế rượu, xem như là lời xin lỗi của em với chị, chị nếm thử xem!’ Liên Kiều vừa cười vừa đẩy ly rượu đến trước mặt An Địch Á.
‘Cái này … là rượu gì?’ An Địch Á trước giờ chưa từng thấy loại rượu nào có màu sắc kỳ lạ như thế.
‘Ai ya, An Địch Á tiểu thư, ly rượu này có tên là … Tuyệt thế giai nhân, được đặc biệt chỉ định điều chế cho buổi tiệc tối nay đấy, tất cả các cô gái gia đình danh giá tham gia buổi tiệc tối nay đều được điều chế một ly, chẳng lẽ An Địch Á tiểu thư không biết việc này sao?’ Liên Kiều cố tình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi lại.
‘Ách? Hừm, tôi đương nhiên là biết rồi, chỉ là chưa kịp uống thôi!’
An Địch Á quả nhiên rơi vào bẫy của Liên Kiều, vừa nghe cô hỏi vậy lập tức trả lời ngay.
‘Vậy thì uống thử xem! Vừa nãy em có uống thử rồi, uống rất ngon!’ Liên Kiều híp mắt cười nói với cô.
An Địch Á sợ luống cuống trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đành tươi cười chầm chậm nâng ly rượu lên …
Ý cười trong đáy mắt Liên Kiều càng sâu hơn, mà tia quỷ dị càng lóe sáng hơn … muốn lưu lại mặt mũi thì phải chịu tội thôi, đây là kết cuộc tất yếu cho loại người như cô.
‘Ô … khụ khụ khụ …’
An Địch Á hớp một ngụm liền ngay lập tức ho sặc sụa bởi vì ngụm rượu vừa vào thì cổ họng đã nóng như lửa đốt, chỉ có thể đứng đó
ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.
Rượu này là thứ quỷ gì vậy?
“A, An Địch Á tị, chị không sao chứ? Thì ra là chị uống không quen loại rượu ‘Tuyệt thế giai nhân’ này? Sao lại thế được chứ? Các cô gái khác uống đều thấy rất ngon mà!” Liên Kiều vẻ mặt vô tội nói.
“Cô…. cái này….”
An Địch Á có cảm giác mình mới bị sụp bẫy của cô nhóc này vậy nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy hình như không có khả năng lắn, chỉ đành rút khăn giấy ra lau miệng, miễn cưỡng chùi nước mắt, không vui cất tiếng: “Được rồi, rượu cũng đã uống rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô! Cô đi được rồi đó!”
Liên Kiều híp mắt cười đưa tay nhận lấy ly rượu trên tay An Địch Á, điềm nhiên nói: “Em sao có thể đi được chứ?”
“Cái gì? Con gái bây giờ thật không lịch sự chút nào, chẳng lẽ cô không thấy tôi đang nói chuyện với Hoàng Phủ tiên sinh sao?” An Địch Á chau chặt đôi mày đẹp, bất mãn nói.
“Đương nhiên là thấy rồi, chính vì như vậy cho nên em mới tiến đến đấy chứ!” Liên Kiều cố ý thừa nước đục thả câu.
“Cô….”
An Địch Á trước giờ chưa thấy cô gái nào như cô gái trước mặt, vừa định nổi nóng chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh, chỉ đành hung hăng liếc Liên Kiều một cái, sau đó xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, yểu điệu nói: “Ngạn Tước, chúng ta qua bên kia nói tiếp về chuyện tối nay có được không?”
“Đương nhiên là không được rồi!”
Liên Kiều thấy cô ta đưa tay định khoác lên cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, chân vội lách một cái, cả người liền tiến đến chắn ngay giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và An Địch Á, làm cho cánh tay của An Địch Á rơi vào khoảng không.
“Này, cô gái này, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tôi và Hoàng Phủ tiên sinh nói chuyện liên quan gì đến cô?” An Địch Á nhịn không nổi nữa, giọng nói chẳng những vút cao lên mà trên mặt cũng đầy vẻ bất mãn.
Liên Kiều cười càng đắc ý, cô chủ động khoác lấy cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Em với anh ấy…. đương nhiên là có quan hệ rồi, An Địch Á tiểu thư, thực là ngại quá, Ngạn Tước tối nay phải theo em về nhà, anh ấy…. chỗ nào cũng không được đi!”
“Cái gì? Cô…. cái này….”
An Địch Á giật mình chỉ tay về phía Liên Kiều, lắp bắp hỏi: “Cô…. cô nói nhăng gì vậy? Ngạn Tước làm sao có thể theo cô…. về nhà? Ngạn Tước….?”
An Địch Á xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, cô ta căn bản là không tin giữa hắn với cô nhóc trước mặt này có quan hệ gì.
“Liên Kiều, đừng có quấy rối nữa!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vịn chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, lời nói tuy có ý la rầy nhưng giọng nói thì vô cùng trìu mến, sau đó hắn quay về phía An Địch Á, “Thật ngại quá, vợ tôi Kuching ngày thường bị tôi chiều hư rồi!”
“Cái gì? Ngạn Tước…. anh, anh nói gì?”
An Địch Á toàn thân phát run, vẻ mặt như không tin được, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại, gượng cười hỏi, “Ngạn Tước, anh… đang đùa phải không?”
Liên Kiều không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, nghiêng đầu nói: “Thế nào, ông xã anh hay nói đùa lắm sao?”
An Địch Á trợn mắt…. Hoàng Phủ Ngạn Tước kết hôn sao? Sao có thể chứ? Là chuyện lúc nào? Sao chẳng nghe giới truyền thông có động tĩnh gì cả chứ?
Liên Kiều thân mật vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn An Địch Á, “Thật là ngại quá, cái phòng tổng thống đó của cô chắc là phải để lại cho người khác dùng rồi, ông xã của em yêu em như vậy, tối ay sao có thể đi với chị được chứ?”
“Cô….”
An Địch Á tức tối liếc nhìn hai người, cô vẫn chưa tin chuyện đó là thật, cố hỏi lại, “Ngạn Tước, chuyện này là thật hay giả vậy? Anh kết hôn rồi?”
Nói xong câu này, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó mắt chợt sáng lên, “Cô gái này đang nói dối phải không? Anh đâu có đeo nhẫn cưới đâu!”
“Cô ấy đúng là vợ của anh!”
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng, bàn tay không chút hình tích rút ra, vịn chặt eo thon của Liên Kiều, trầm giọng nói.
Liên Kiều cực kỳ phối hợp nghiêng mặt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng ngọt như mật nói, “Ông xã, anh thật dáng ghét đó, vừa nãy nói tự mình pha cho em một ly rượu, em vẫn đang đợi đây!”
“Được, em muốn uống loại nào, anh giúp em pha!”
Hptu nghe cô gọi một tiếng ‘ông xã’ này, tim đã nhĩn như bùn, cách gọi thân thiết như vậy đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Liên Kiều.
Có thể nghe cô ngọt ngào gọi một tiếng ‘ông xã’ này, đừng nói là pha rượu, muốn mạng của hắn không chừng cũng không là vấn đề.
Liên Kiều che miệng cười, “Chỉ cần là anh pha em đều thích, chỉ là…. đừng có pha cho người ta cái loại rượu giống như ‘Tuyệt sắc giai nhân’ là được!”
“Cô…. cô….” An Địch Á đột nhiên hiểu rõ tất cả, tức đến nỗi cả người đều run rẩy.