Liên Kiều nhất thời cũng ngẩn người, đến lúc cô hoàn hồn lại vội vàng lên tiếng …
‘Lãnh Thiên Dục, anh vừa nói cái gì?’
Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt Lôi, bàn tay to lớn khẽ vỗ lên vai hắn: ‘Lôi chính là tay súng thần mà em nói.’
‘Lãnh tiên sinh …’
‘Này, Lãnh Thiên Dục, anh đừng nuốt lời chứ!’
Liên Kiều nhảy đến chặn Lãnh Thiên Dục lại, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn: ‘Quả táo này phải đặt trên đầu anh mới đúng!’
‘Đặt trên đầu ai vốn không quan trọng, quan trọng là nếu em thật sự bắn trúng thì không phải là được như ý nguyện hay sao?’ Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nói một câu.
Hả???
Liên Kiều suy nghĩ một chút, ‘Cũng có lý.’
Hai người xì xào thảo luận khiến cho những người còn lại ai nấy đều nghi hoặc, nhất là Lôi, trên gương mặt hắn hiện rõ sự khó hiểu.
‘Dục, hai người rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? Sao em càng nghe càng mơ hồ vậy?’ Thượng Quan Tuyền đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Lãnh Thiên Dục vươn tay ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên nét ôn nhu chỉ riêng dành cho cô, hắn nhẹ giọng nói: ‘Không có gì, chỉ là Liên Kiều muốn biểu diễn kỹ thuật bắn súng một chút thôi.’
‘Liên Kiều? Thật vậy sao?’
Thượng Quan Tuyền tin là thật, nhưng trên gương mặt vẫn không dấu được vẻ lo lắng: Nhưng chị mới học bắn súng thôi mà!’
‘Tài bắn súng của chị không tệ chút nào, Lãnh Thiên Dục có thể làm chứng cho chị nha. Em cũng thấy tấm bia đó, hai lỗ thủng trên hồng tâm là do chị bắn đó.’
Liên Kiều hào hứng khoe thành tích sau đó chạy đến bên cạnh Lôi, đặt quả táo trong tay mình vào tay hắn …
‘Cho nên anh không cần sợ tôi sẽ bắn trúng đầu anh. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bắn trúng quả táo!’
Lôi lúc này mới hiểu rõ bọn họ đang nói cái gì, hắn nhìn quả táo trong tay rồi lại nhìn Lãnh Thiên Dục, thế nào cũng không tin Lãnh tiên sinh lại đẩy mình ra chịu đòn …
‘Lãnh tiên sinh …’
‘Lôi, giác quan thứ sáu của Liên Kiều rất mạnh, yên tâm đi!’ Thật hiếm có một lần Thủ phán cách lại dùng lời lẽ an ủi thuộc hạ.
Lôi đứng yên tại chỗ không hề động đậy sau đó dúi quả táo vào tay Liên Kiều lại, ấp úng nói: ‘Lãnh tiên sinh, tôi chợt nhớ trong bang còn có chuyện chưa làm, tôi phải đi ngay đây!’
Ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách. Bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào?
Có trời chứng giám, hắn đi theo Lãnh tiên sinh bao nhiêu năm nay, đây cũng là lần đầu tiên dám chống lại mệnh lệnh của ngài.
Vừa định xoay người đi thì tiếng của Lãnh Thiên Dục đã vang lên sau lưng …
‘Lôi, chuyện trong bang phái tôi sẽ phái Vân đi xử lý. Bọn họ hai người hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách rồi, không cần lo lắng!’
Bước chân của Lôi không thể không ngừng lại, lúc hắn quay người lại, biểu tình trên mặt đã trở nên hết sức khó coi.
Liên Kiều thấy hắn dừng bước vội vàng bước đến, nhấc cây súng trên tay lên …
‘Yên tâm đi, đây là đạn chì thôi. Tôi với Lãnh Thiên Dục đã đánh cược rồi, nếu như tôi bắn trúng quả táo thì mới được dùng đạn thật.’
Lôi nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Liên Kiều, gian nan nuốt một ngụm nước bọt sau đó nhìn về phía Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục lúc này lại thản nhiên như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, hắn nhún vai nói: ‘Lôi, giác quan thứ sáu của Liên Kiều rất mạnh, cậu phải … ừmm … thử tin một lần!’
Nghe câu này, mắt Lôi chợt trừng lớn … sao trên đời này lại có người bắn súng bằng giác quan thứ sáu chứ?’
‘Đến đây Lôi công, tôi biết anh là người tốt mà, nếu như anh ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, nếu tôi bắn trúng quả táo trên đầu anh, vậy món nợ sáng nay giữa tôi với anh coi như xong, thế nào?’ Liên Kiều kéo áo hắn, nói như dụ dỗ.
Hoàng Phủ Anh thấy vậy liền bước đến, nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, như vậy không được đâu. Chị sao lại có thể đem mạng người ra làm thí nghiệm chứ? Lỡ như chị không cẩn thận bắn trúng Lôi tiên sinh thì làm thế nào?’
‘Yên tâm đi Anh Anh, em thật là lo bò trắng răng mà, đây là đạn chì, cho dù bắn trúng thì cũng không đau lắm đâu, hơn nữa, chị làm sao mà bắn trượt được chứ?’ Liên Kiều đầy tự tin nói.
Hoàng Phủ Anh nghe vậy cũng không tiện nói thêm chỉ đành bước đến đứng bên cạnh Thượng Quan Tuyền.
Lôi thấy chính mình khó mà thoát khỏi nạn này cũng chỉ đành vươn tay đón lấy quả táo, thấp giọng nói: ‘Tốt nhất là cô nhắm chuẩn một chút!’
Cuộc sống của hắn bị đảo lộn hoàn toàn rồi. Ngay cả Lãnh tiên sinh cũng thay đổi.
Trước khi Liên Kiều đến đây Lãnh tiên sinh chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.
Đặt quả táo lên đỉnh đầu, nhìn Liên Kiều đang tung tăng như chim sẻ cách đó không xa, lòng của hắn ngày càng chìm xuống. Cái loại đem mình ra làm chuột bạch này khiến cho hắn có chút không chịu nổi.
Còn Lãnh Thiên Dục cũng đứng cách hắn không xa gửi đến một ánh mắt như cổ vũ.
Chỉ còn cách nhận mệnh nhắm chặt hai mắt, hắn thực sự không dám nhìn khoảnh khắc đáng sợ kia diễn ra.
Lúc Liên Kiều nhấc súng lên cũng là lúc hô hấp của ai cũng ngừng trệ, cô nhắm thẳng vào quả táo trên đầu Lôi … một lúc lâu rồi quyết đoán bóp cò.
Phanh …
Một tiếng súng vang lên đanh giòn, ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía Lôi.
Lôi cũng không không kìm được mở to mắt ra.
‘Hô …’
Tiếp theo sau đó là tiếng reo của Liên Kiều.
‘La la … Lãnh Thiên Dục anh thua rồi. Đạn thật … đạn thật …’ Cô vừa hò reo vừa chạy vòng vòng quanh người Lãnh Thiên Dục.
Lôi lấy quả táo trên đầu mình xuống sau đó đưa nó cho Lãnh Thiên Dục …
‘Lãnh tiên sinh … ‘
Lãnh Thiên Dục cầm lấy quả táo, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc ngấm ngầm!
Trên quả táo quả nhiên có một cái lỗ do đạn tạo ra.
Hắn quay đầu nhìn về phía Liên Kiều, nét mặt trầm ngâm.
Nha đầu này … thật sự là lợi hại vậy sao? Chỉ cần dạy qua một lượt là nắm được tất cả sao?
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh cùng đi đến trước mặt hắn …
‘Trời ạ, Liên Kiều quả thật có thể bắn trúng quả táo!’ Thượng Quan Tuyền cầm lấy quả táo xem xét, trên mặt hiện rõ sự vui mừng lẫn kinh ngạc, cô quay sang Liên Kiều: ‘Chị thật lợi hại!’
‘Chuyện đó đương nhiên!’
Liên Kiều giật lại quả táo trên tay Thượng Quan Tuyền sau đó nhẹ vỗ vai Lôi, nói: ‘Vất vả cho anh rồi, Lôi công!’
Khóe môi Lôi hơi nhếch lên, trong trường hợp này nụ cười của hắn nhìn còn khó coi hơn là khóc.
‘Lãnh Thiên Dục, anh thấy rõ rồi chứ? Em đã bắn trúng quả táo, anh thua thì phải chịu phạt, không được nuốt lời!’ Liên Kiều xoay xoay quả táo trên tay nhìn về phía Lãnh Thiên Dục nói, nói một cách hưng phấn.
‘Yên tâm đi, em sẽ đợi được đến ngày anh đưa đạn thật cho em bắn.’
Xem như hôm nay Lãnh Thiên Dục đã lĩnh giáo được sự lợi hại của trực giác của Liên Kiều, cũng may là cô tâm tính lương thiện, nếu như cô lòng dạ hiểm ác vậy không phải là một mối họa sao?