Nếu chúng ta có thể thuận lợi đón em gái con ra, thì coi như là...
muội ấy đã vào cung làm việc vặt trong năm năm ấy.
Cha, con nghĩ thế có đúng không ạ?” Diệp Hướng Ngu khẽ miết chiếc ly trong tay, hai mắt nhiễm hơi rượu như có phần mờ mịt, nhưng trong lòng hắn vô cùng tỉnh táo.
Hắn nói tiếp: “Uống đốc chủ có lý do gì để nói dối chứ? Cha, thời hạn này chính là hi vọng của chúng ta.” Diệp Hướng Ngu nâng chén rượu lên, rồi lại dốc một hơi cạn sạch, cuối cùng nghiêm mặt khẳng định: “Cha, trong vòng năm năm, dù cơ hội con trở thành phố tướng quân cực kì nhỏ, con cũng nhất định phải dốc hết sức mình, quyết sẽ không lùi bước!” Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ có năng lực để bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ.
Cho dù là chị gái hắn ở trong cung, hay em gái hắn ở trong Uông phủ, và cả mẹ hắn ở nhà họ Diệp, mọi người đều không cần phải chịu thiệt thòi đủ đường như vậy nữa.
Rượu cay nồng như thiêu đốt cuống họng, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Cha, đây là con đường con muốn đi.
Chỉ mong cha cũng tìm được con đường cha muốn đi, chỉ mong cha vĩnh viễn cũng không lùi bước!” Những lời này vốn nên là cha dạy bảo con, nhưng Diệp Hướng Ngu đã làm ngược lại.
Hơi rượu trên người Diệp An Thể như đã tan đi hết, ông bỗng nhận ra mình hết sức may mắn mới có những đứa con thế này, cuộc đời ông không hề uổng phí.
Khuôn mặt Diệp An Thể khẽ cử động, ông muốn cười nhưng hốc mắt lại nóng lên, không kìm nổi nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, cảnh vào thị nhìn thấy là hai cha con đã say đến nỗi đổ gục trong thư phòng.
Diệp Hướng Ngu ngượng ngùng rời đi, còn Diệp An Thế thì mở miệng nói với Đào thị: “Phu nhân, ta tính đồng ý với lời cầu thân của Uông đốc chủ, cho phép Tuy nhi gả đến chủ nhà họ Uông.” Sắc mặt vào thị thoáng chốc trở nên trắng bệch, thầm nghi ngờ chồng mình say rượu hồ đồ.
Bà run run môi, nói: “Tướng công...
chàng...
chàng nói gì?” Diệp An Thể đỡ lấy người vợ sắp ngã khuỵu, cố gắng khuyên giải nhẹ nhàng: “Phu nhân, nàng nghe kĩ lời ta đã...” Chiều hôm đó, Diệp An Thể đến viện Diên quang thưa chuyện với cha, mọi sự nhờ cha của ông định đoạt, vân vân.
Diệp Cư Tiêu đương nhiên rất vui mừng, vuốt râu cười to: “Rất tốt, rất tốt!” Như thế này thì ông ta không chấp nhận chuyện Diệp An Thể đòi xin ra khỏi dòng họ nữa.
Cả nhà họ Diệp gần như chấn động với tin Tam gia đồng ý cho Uông đốc chủ lấy Diệp Tuy.
Diệp An Cố trợn tròn mắt, ông vẫn còn đang nghĩ xem làm thế nào lợi dụng điểm yếu của các vị cao niên trong tộc, làm sao chu toàn được mối quan hệ giữa Tam đệ và cha, ai ngờ Tam đệ đã thỏa hiệp rồi?
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! “Tướng công, chàng đi tìm Tam đệ trước, thiếp sẽ tìm Tam đệ muội, hỏi xem rốt cuộc sự tình thế nào.” Từ thị nói với Diệp An Cố, từng thớ thịt núng nính trên người rung lên.
Diệp An Cố bình tĩnh lại trong nháy mắt, vội đáp: “Được, làm phiền phu nhân!” Dứt lời, ông liền vội vàng lệnh cho gã sai vặt đi tìm người, đáng tiếc Diệp An Thể đã ra ngoài phủ, còn Từ thị đến viện Ánh Tú gặp Đào thị.
“Tam đệ muội, muội...
muội có ổn không?” Từ thị và cái khăn, dè dặt hỏi thăm.
Từ thị thấy vẻ mặt vào thị tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, trông không giống dáng vẻ đã phải chịu sự đả kích lớn.
Đào thị gượng cười, đáp: “Muội vẫn ổn, Nhị tẩu có lòng rồi, cảm ơn tấu đã nhớ đến.” “...” Nghe Đào thị trả lời hời hợt, Từ thị tự nhiên chẳng biết nói gì tiếp.
Tâm tình bà rối bời, muốn lên tiếng mấy lần rồi lại thôi, cuối cùng hỏi: “Vậy Tuy nhi có ổn không?” “Tuy nhi ở viện Tây Đường vẫn ổn, hôm khác muội bảo con bé qua thỉnh an tẩu.” Đào thị đáp.
Từ thị nhíu mày, thót tim, trong lòng vô cùng băn khoăn.
“Vậy...
vậy...” Từ thị ngập ngừng, cảm thấy biểu hiện của Đào thị quả thực quá kỳ lạ.
Đào thị dường như không nhìn thấy vẻ khó xử của Từ thị, cất tiếng: “Nhị tẩu, bọn muội không sao, tẩu không phải lo lắng đầu.
Đúng rồi, Nhị tẩu, chuyện trong nhà có đôi chỗ cần chỉnh đốn, muội có một số ý kiến thế này, không biết tẩu có muốn nghe không?” “À...
được, được chứ.” Chủ đề đột ngột thay đổi khiến Từ thị lơ mơ, gật đầu đồng ý theo bản năng.
Sau đó bà mới bừng tỉnh: Đến đây để hỏi thăm chuyện Tuy tỷ nhi gả cho Uông Ẩn cơ mà, sao lại chuyển sang vấn đề quản lý nhà cửa rồi? Đào thị mỉm cười lần nữa, nhưng mặt mày lại lạnh lùng: “Trước tiên, muội muốn sửa lại Phật đường.
Phật đường là nơi tu tâm dưỡng tính thì không cần gia nhân gì hết.
Tẩu nghĩ sao?” Từ thị giật mình.
Phật đường...
Phật đường, Đại tẩu Chu thị hiện giờ đang ở trong Phật đường! Đào thị định làm gì? Không biết vì sao, sự bình tĩnh đến lạnh lùng của Đào thị khiển Từ thị thấy hãi hùng khiếp vía, viện Ánh Tú cũng mất cảm giác ấm áp vốn có, thiếu chút nữa làm người ta muốn rời đi ngay tức khắc.
Nhưng vào thị đang nghiêm túc bàn chuyện với mình, Từ thị đi cũng dở mà ở lại nghe thì cứ như đang ngồi trên đống lửa.
Lời Đào thị nói lùng bùng bên tai, Từ thị nghe câu được câu chăng, bà nhận ra một điều: Tam đệ muội bỗng dưng trở nên đáng sợ thế này, bà cứ ngậm bồ hòn làm ngọt thì hơn.
huong ho thiđọc hết truyện rồi đang chờ ra chap mới - sent 2023-12-01 19:23:28
huong ho thihay không mn ơi
- sent 2023-12-01 19:22:19
khanhmaiCha hoàng đế ngu k thể tả, con mẹ hiền phi nào mới chết - sent 2023-04-01 11:04:39
khanhmaiĐọc mà tức á 2 nv nnc đó ng thì sống lại ng thì đốc chủ đề xưởng mà toàn ở thế bị động đợi ng ta gài bẫy mới phản kích ngu thế k biết - sent 2023-04-01 10:18:36
khanhmaiTruyện dài dòng tình tiết tình cảm 2 nvc quá, sến súa, còn đề xưởng điều tra tin tức mà chả nhạy suốt ngày bị tính kế rồi đi tìm pp xử lý k đọc mà tức - sent 2023-03-31 21:57:26