Nếu thứ bọn họ muốn có được mà không thuộc về bọn họ thì cũng sẽ không thuộc về bất kì ai hết.
Uông Ấn liếc nhìn Diệp Tuy lần nữa, mắt lóe lên.
Cô gái nhỏ nói trắng ra như vậy, giọng điệu như thể đã quá quen với việc này.
Nàng có phần để ý hơi nhiều đến nhà họ Cổ.
Là bởi vì cảm thấy chán ghét hay vì lý do nào khác? Lát sau, hắn hờ hững đáp: “Chuyện này để sau hẵng nói.
Thuần tần và hoàng tử đã bình an, vậy là được rồi.” Rất nhiều chuyện trong cung không đi đến kết luận rõ ràng, càng nhiều chuyện càng rối rắm, rồi đi vào ngõ cụt.
Chuyện của Thuần tấn cũng vậy, bây giờ tạm thời gác lại, về sau sẽ điều tra kĩ hơn sau.
Qua thời gian, không thứ gì có thể che giấu được mãi.
Hắn nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Diệp Tuy và nói: “Nàng không cần phải lo lắng đầu, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Nàng bị quấy rầy vì những chuyện vừa xảy ra, trong lòng bất ổn, có lẽ cần nghỉ ngơi cho tử tế.
Mùa xuân Kinh Triệu đã sắp trôi qua, nhưng trên núi bấy giờ mới đang là thời điểm nở rộ.
Đợi đến lúc thu xếp ổn thỏa xong xuôi, có lẽ hắn nên dẫn nàng đi ngắm cảnh chăng? Diệp Tuy không biết suy nghĩ trong lòng Uông Ấn, thấy hắn trầm lặng, nàng cũng ngừng lời.
Hai người trầm lặng băng qua muôn vàn bụi hoa trong phủ nhà họ Uông.
Trong mắt đám gia nhân, đó là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Thời gian xưởng công và phu nhân đi dạo trong phủ ngày càng nhiều.
Chà, bọn họ phải chú tâm chăm sóc hoa cỏ hơn nữa mới được.
Không lâu sau, Uông Ấn đi đến Đề Xưởng.
Lúc chập tối, Phong bá bẩm báo lại với Diệp Tuy: “Phu nhân, chủ nhân đưa tin về, nói rằng tối nay sẽ không hồi phủ, mời phu nhân sớm đi nghỉ!” Diệp Tuy gật đầu, không hỏi gì thêm.
Đại nhân quản lý Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh nên đương nhiên vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng không về phủ cũng là lẽ thường.
Có điều, những ngày này nàng đã quen bầu bạn với Uông Ấn hằng đêm, đã quen ngủ thiếp đi giữa hơi thở lãnh đạm của hắn.
Hôm nay...
Diệp Tuy trằn trọc đến tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy, quầng thâm dưới mắt lại càng rõ.
Song, đã đến trưa mà Uông đốc chủ vẫn chưa về, đề kỵ cũng không có tin tức gì.
Không biết tại sao mà tâm trạng Diệp Tuy lại trở nên bồn chồn, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng cho gọi Phong bá tới rồi hỏi thẳng: “Bây giờ đại nhân đang ở đâu, sao vẫn chưa về phủ?” Phong bá khom lưng, đáp: “Chủ nhân đã rời khỏi Kinh Triệu đi xử lý chuyện quan trọng, tạm thời chưa thể quay về.
Phu nhân không cần phải lo lắng.” Diệp Tuy dừng một lát, sau đó hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao để kỵ không báo lại?” Phong bá không chần chừ thêm, lập tức đáp: “Là việc của nhà họ Khúc.
Lần này chủ nhân dẫn theo nhóm thuộc hạ khác, không dẫn theo đề kỵ” Diệp Tuy liền trầm ngâm.
Khúc Công Độ từ quan đã lâu, con cháu nhà họ Khúc sớm đã rời khỏi Kinh Triệu.
Nhà họ Khúc còn chuyện gì cần giải quyết nữa? Phong bá vẫn đứng đó, không giải thích thắc mắc của Diệp Tuy.
Ông không giấu Diệp Tuy chuyện chủ tử đi đâu, nhưng cụ thể thể nào vẫn nên để chủ tử đích thân nói với phu nhân thì hơn.
Thái độ của Phong bá khiến Diệp Tuy hiểu đây không phải là điều nàng có thể biết.
Thế nhưng mãi mà đại nhân vẫn chưa về, nàng khó mà yên lòng, càng lúc càng nóng ruột.
Bản thân đại nhân vốn là người có võ nghệ cao cường, còn có nhiều thuộc hạ như vậy đi theo thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nàng rất muốn bình tĩnh lại nhưng vẫn không tài nào coi nhẹ sự lo lắng trong lòng, bèn cương quyết nói: “Phong bá, bên cạnh đại nhấn hẳn là có ám vệ đúng không? Lão có thể liên lạc với họ, xem có vấn đề gì không?” Phong bá liếc nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ rồi cung kính đáp: “Vâng, lão nô sẽ đi làm ngay ạ.” Phu nhân không phải là người dễ dàng từ bỏ nên ông chiều theo mệnh lệnh để nàng an tâm.
Tuy nhiên, Phong bá còn chưa đi ra khỏi viện Tư Lai thì có một bóng người phóng nhanh về phía căn viện, đồng thời hét lên: “Báo cáo! Trịnh Thất!” Bàn tay hơi giơ lên của Phong ba bỗng chốc buông xuống, bước chân cũng thu lại trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
Trịnh Thất? Chẳng phải Trịnh Thất đang ở bên cạnh chủ nhân ư? Sao đột nhiên lại lao vọt về thế này? Chủ nhân đã xảy ra chuyện gì? Cùng lúc đó, tiếng nói gấp gáp của Trịnh Thất vang lên giữa không trung: “Xưởng công có lệnh...
công chúa Hi Bình đang tới, kéo dài nửa canh giờ, phải để công chúa tin rằng xưởng công đang ở trong phủ...” Vừa dứt lời, mũi chân Trịnh Thất vừa vặn đáp xuống đất, y liền ngất đi luôn.