mẹ yên tâm đi ạ.” Diệp Tuy nói đứt quãng, hơi thở cũng không ổn định.
“Con không sao thật chứ? Cứ để mẹ...” Đào thị thoáng ngừng giọng, kinh ngạc nhìn Diệp Tuy.
Bà cảm thấy rõ ràng là Tuy nhi đang khẽ cù vào lòng bàn tay bà.
Đây là động tác bí mật được giao ước giữa hai mẹ con bà.
Trước kia, Tuy nhi có chuyện muốn kể nhưng không tiện nói ra thì sẽ làm thế này, ám chỉ có bí mật, sau này kể tỉ mỉ sau.
Bà có đang bị ảo giác không? Đào thị lấy lại bình tĩnh, cảm nhận được đúng là nàng đang cù nhẹ vào lòng bàn tay bà.
Rốt cuộc là chuyện gì? Lúc này, Diệp Tuy hé mắt, dịu dàng nói: “Mẹ, con thật sự không sao đâu! Xin mẹ cứ yên tâm!” Đào thị mất tự nhiên, ho khan mấy tiếng rồi nắm lấy những ngón tay của Diệp Tuy, nói: “Con đang bị thương, sao lại không việc gì được chứ? Sao mẹ lại không lo lắng cho được?” Theo ánh mắt của con gái, bà nhìn thấy Quý ma ma và Hải ma ma đang đứng ở một bên.
Không nói tới Quý ma ma, riêng Hải ma ma vốn trước kia đi theo và được vào thị rất tin dùng, là một người rất quen thuộc với bà.
Bà nhận ra rằng nét mặt hai người họ tuy nặng nề nhưng ánh mặt không hề kinh sợ, hoàn toàn không có biểu hiện thường thấy khi chủ nhân bị thương nặng.
Đào thị cau mày, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ có nội tình khác trong chuyện Tuy nhi bị thương? Cảm nhận được suy nghĩ của Đào thị, Diệp Tuy gật đầu: “Mẹ, chính là như mẹ nghĩ đấy ạ.
Giờ con bị thương, không tiện nhiều lời.
Nhưng con sẽ khá lên thôi, mẹ cứ yên tâm!” Diệp Tuy im lặng một lát mới nói tiếp: “Mẹ, Đốc chủ đại nhân rất tốt với con, mẹ đừng buồn lo gì cả! Cha con là người thẳng tính, chuyện này không cần phải kể với cha con đâu.
Mẹ khuyên cha giữ bình tĩnh nhé!” Đào thị hiểu ý của con gái mình.
Cũng dễ hiểu, tính tình chồng bà quá bộc trực, chuyện gì cũng không giữ được trong lòng.
Hơn nữa, xưa nay ông vốn không ưa Uông đốc chủ, chưa biết chừng sẽ lại gây ra chuyện gì đó cũng nên.
Bà không biết cuộc sống của con gái mình ở phủ nhà họ Uông thế nào, cũng chưa biết bí mật nàng chưa kể là gì, tạm thời cứ làm theo ý nàng dặn đã vậy.
Cùng lúc đó, trong tiền sảnh, lồng ngực Diệp An Thế phập phồng dữ dội.
Ông nhìn chằm chằm Uông Ấn, đánh giọng: “Sao Tuy nhi lại bị thương thế này? Còn là bị người ta xông vào phủ nhà họ Uông đả thương! Uông độc chủ à, có phần nực cười quá đấy!” Uông Ấn lặng thinh, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt dâng lên sát khí.
Diệp An Thể vẫn giận dữ khó mà kìm nén, buông lời tàn nhẫn: “Uống đốc chủ chấp chưởng Đề Xưởng, có hàng nghìn đề kỵ là thuộc hạ, vậy mà không bảo vệ nổi phủ đệ.
Bản lĩnh của đức chủ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Đôi mắt ông bừng bừng lửa giận, thậm chí còn không nhịn được chêm thêm một câu: “Nếu Uông đốc chủ không bảo vệ được Tuy nhi thì để ta dẫn con bé đi! Chí ít, con bé sẽ không bị thương!” Uông Ấn liếc nhìn Diệp An Thế, sắc mặt càng lạnh lẽo.
Tuy sự thực là cô gái nhỏ không bị thương, nhưng Diệp An Thể nói không sai, là hắn vô dụng, để người khác xông thẳng vào phủ, để nàng phải chịu nhiều ấm ức như vậy...
Bất luận vì lí do gì, hắn cũng sẽ đòi công chúa Hi Bình phải trả nợ cả vốn lẫn lãi.
Lúc rời khỏi phủ nhà họ Uống, sắc mặt hai vợ chồng Diệp An Thể đều không tốt cho lắm.
Một người giận dữ và lo lắng cho tình trạng của con gái, một người thì mang tâm sự trong lòng, đang thầm suy đoán bí mật của nàng.
Đào thị thở dài, nói: “Tướng công, Tuy nhi mời chúng ta đến đây vì mong muốn chúng ta không nghe tin đồn thất thiệt.
Con bé đang bị thương, không nên để con bé lo lắng thêm nữa.” Lời nhắc nhở của con gái, tính tình của chồng bà là một chuyện, quan trọng hơn là bà đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều điều qua lần đến thăm này.
Khi gặp Tuy nhi, Uông đốc chủ khiến người ta sợ hãi sẽ hạ thấp giọng xuống, hơi thở lạnh thấu xương quanh người như nhạt đi.
Những gia nhân trong phủ nhà họ Uông tỏ thái độ vô cùng cung kính với Tuy nhi, đồng thời rất lịch sự với hai vợ chồng bà.
Y phục, đồ ăn trong phủ xem ra cũng rất đẹp đẽ, quý giá và tinh xảo.
Bà nhận ra đó đều là những món con gái bà thích.
Nhìn cây thấy mầm, từ những chi tiết này là có thể thấy được cuộc sống của Tuy nhi trong phủ nhà họ Uông không hề tệ...
Thậm chí, phải nhận xét là rất tốt.
Mặc dù nàng trông như đang ốm yếu, nhưng là một người mẹ lúc này đang lo lắng cho con gái, bà cảm nhận rõ từng chút thay đổi một.
Khuôn mặt nàng đầy đặn hơn trước kia, đôi mắt như chứa đựng những ngôi sao, ngay cả khóe môi thỉnh thoảng cũng cong lên...
Cho dù đang nằm trên giường bệnh cũng vẫn cảm nhận được sức sống tràn trề toát ra.
Một cô gái rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên mười mấy năm trời để đến một chốn xa lạ, nếu không thoải mái tự tại thì đâu có sức sống thế này? Bà nhớ đến Diệp Thân cũng xuất giá cùng lúc với Diệp Tuy.
Ngày thứ ba về lại mặt, Diệp Thân trát son phấn đầy mặt, nhưng dù cố che giấu thì vẫn lộ rõ sự mệt mỏi và u ám, dáng vẻ già nua.
Đây chính là sự khác biệt, cuộc sống của Tuy nhi ở phủ nhà họ Uống tốt hơn so với bà tưởng tượng rất nhiều.