Công chúa điện hạ có ý gì đây? Quan trọng hơn là, sở dĩ hắn trở thành hoạn quan là bởi vì năm xưa cứu hoàng thượng! Hoàng thượng chắc hẳn không thể quên điều này.
Quả nhiên, vừa nghe vậy, Vĩnh Chiêu Để vô thức liếc nhìn thân dưới của Uông Ấn, sắc mặt dần tối lại.
Mỗi người đều có giới hạn, đáng giận là công chúa Hi Bình lại chạm đúng vào chuyện nhạy cảm đó của Uông Ấn.
Hi Bình ngu xuẩn này! Sao ông ta lại tin tưởng và cưng chiều một cô con gái như vậy chứ! Vĩnh Chiêu Để có rất nhiều hoàng tử và công chúa, tính ra cũng đến hai mươi mốt người, rất nhiều người vẫn đang còn sống.
Trước kia, bởi lẽ công chúa Hi Bình lớn lên dịu dàng như ngày xuân vùng non nước Giang Nam nên ông ta mới cực kì cưng chiều nàng ta.
Nhưng bây giờ Nhị Thập Nhất hoàng tử mang vết bớt phá nhật xuất hiện, sự tình đã khác xưa rồi.
Nỗi tiếc nuối trong lòng để vương đã có cách bù đắp tốt hơn, tin yêu cưng chiều trong quá khứ nhanh chóng tan biến như mây khói bất cứ lúc nào.
Uông Ấn lại khom người, dường như khẽ thở dài rồi nói: “Việc công chúa điện hạ đã giả mượn khẩu dụ của hoàng thượng, xông vào phủ đệ của vị thần, chắc là đã bị người ta lừa gạt hoặc có hiểu nhầm với vị thần.” Giả mượn khẩu dụ của hoàng thượng...
Vĩnh Chiểu Đế liếc nhìn chằm chằm Uông Ấn, thuận thế xuống nước: “Con bé nên nhận chút dạy bảo! Có điều, chung quy Hi Bình là con gái trẫm, không đáng chịu phạt quá mức!” Hiện tại xem ra một cô con gái đã không còn hữu dụng lắm đối với Vĩnh Chiêu Đế, hoàn toàn không thể bằng Uông Ấn - người mà tạm thời không ai thay thế được.
“Tạ ơn hoàng thượng! Cảm tạ long ơn của hoàng thượng, thân nhất định không màng thịt nát xương tan!” Uông Ấn lập tức đáp.
Điều hắn muốn chủ yếu là thái độ của Vĩnh Chiểu Đế.
Bằng không, ngay tại thời điểm công chúa Hi Bình chưa rời khỏi phủ nhà họ Uông, hắn đã có thể cho nàng ta biết tay rồi.
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là trẫm tin tưởng Bán Lệnh rồi! Trẫm với khanh vua tôi hòa hợp, trẫm coi khanh như anh em, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng tình cảm này đâu.”
Uông Ấn cúi đầu đáp “vâng”, giọng nói để lộ sự phấn khích.
Quân vương lấy lễ nghĩa để sai khiến bề tôi, bề tôi lấy lòng trung thành để thờ quân vương, đây là vua tôi hòa hợp.
Nhưng qua chuyện ở Lương Châu lần này, có thể thấy kì thực không phải vậy, thậm chí đầy rẫy đề phòng, ngờ vực, nguy hiểm cận kề.
Uông Ấn bỗng cảm thấy hơi cô liêu.
Sau khi nắm được điều quan trọng nhất là thái độ của Vĩnh Chiểu Đế, Uông Ấn bèn lảng sang chuyện khác: “Hoàng thượng, phu nhân của thần bị thương, e rằng phải mất một thời gian mới có thể khỏe lại.
Thần định đưa nàng ấy đến đến đỉnh Xu Vân tĩnh dưỡng chữa trị vết thương...” Vĩnh Chiêu Để gật đầu, trong lòng không khỏi lấy làm lạ: Tại sao Uông Ấn chỉ đưa ra thỉnh cầu đến đỉnh Xu Vận dưỡng thương? Đây không phải là chuyện gì to tát.
“Thần định cùng phu nhân của mình rời Kinh Triệu khoảng một tháng, xin hoàng thượng cho phép!” Uông Ấn nói tiếp.
Lúc nói những lời này, hắn cảm nhận được rõ ràng cơn đau ở thắt lưng trái.
Tuy hắn vẫn có thể hoạt động tự nhiên, thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng không chịu bất kì sự tấn công nào.
Theo đề nghị của đám người Phong bá và Trịnh Thất, hắn dự định tìm một nơi yên tĩnh, phong cảnh đẹp, lấy danh nghĩa dưỡng thương để yên ổn trải qua một tháng này.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, hắn đã quyết định chọn đỉnh Xu Vân.
Có điều hắn là đốc chủ Đề Xưởng và thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh, rời khỏi Kinh Triệu trong một tháng thật sự hơi lâu, cần phải bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng.
Vĩnh Chiêu Để im lặng một lát rồi vui vẻ đồng ý: “Được, từ khi ái khanh thành thân đến này vẫn chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi.
Nếu đã như vậy, trẫm cho phép khanh nghỉ một tháng!” Chuyện của nhà họ Khúc vừa mới hạ màn, Vĩnh Chiểu Để cảm thấy tạm thời không cần Đề Xưởng hành động gì thêm, Uông Ấn rời Kinh Triệu chừng một tháng cũng không sao.
Dù sao lúc nào ở Kinh Triệu cũng có đề kỵ đóng giữ, tin tức trình vào trong cung mỗi ngày là được.
“Tạ ơn hoàng thượng! Thần sẽ sắp xếp ổn thỏa Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh rồi mới đi.
Xin hoàng thượng yên tâm.” Uông Ấn nói.
Vậy là, khi quan viên trong triều vẫn bàng hoàng vì chuyện nhà họ Khúc thì trong phủ nhà họ Uông, mọi người đã bắt tay chuẩn bị cho xưởng công và phu nhân đi đến đỉnh Xu Vân.
Hai ngày sau, mọi thứ sẵn sàng, dưới sự bảo vệ của đề kỵ, Uông Ấn cùng Diệp Tuy và đám gia nhân trong phủ rời Kinh Triệu đến đỉnh Xu Vân cách ngoại ô phía Đông ba mươi dặm.
Xu Vân là một ngọn núi, tuy không cao lắm nhưng không khí rất trong lành, mây trắng bồng bềnh, dường như chạm tay là có thể với tới chân trời, bởi vậy nên mới gọi là Xu Vân.
Diệp Tuy xuống xe ngựa, vừa nhìn quanh một lượt đã thấy rất thích, cảm thấy vui vẻ thoải mái ngay tức khắc.
Mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh đầu, hoa tươi đủ loại dưới chân, bốn bề không có ai, chỉ cảm thấy trời đất rộng lớn, cõi lòng xa xăm, sao lại không thích cho được! Kiếp trước, Diệp Tuy sống ở Kinh Triệu rất nhiều năm, đương nhiên là đã từng nghe nói về đỉnh Xu Vân nhưng chưa từng đặt chân đến.
Không ngờ, đỉnh Xu Vân yên tĩnh và có phong cảnh đẹp thế này, khiến con người ta cảm thấy thư thái tận đáy lòng.